Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2992: Làm Mất Mặt



Chỉ cần là chuyện về Tiểu Bảo, cho dù là lúc ăn lúc ngủ, cô cũng không muốn bỏ qua.

Đợi cô xong, buông đũa xuống, Sở Hà nhìn về phía ông, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Bác Phúc, nếu như thân thể tôi khỏe rồi, có thể mang Tiểu Bảo rời khỏi đây không?"

Bác Phúc nghe xong, tim bỗng đập mạnh một cái, phản bác: "Để Tiểu Bảo ở lại nhà họ Cố không phải tốt hơn sao?"

Sở Hà không khỏi nắm chặt tay, cắn môi, hít một hơi thật sâu.

"Nếu như là người đàn ông kia nói, tôi không muốn!"

Bác Phúc khó hiểu, "Vì sao?"

"Đơn giản là vì anh ta là Cố Cảnh Liên!"

Một tên ác ma như vậy, giữ Tiểu Bảo lại nhà họ Cố, cô lo lắng khi Tiểu Bảo lớn lên, cũng sẽ trở thành một người đàn ông lạnh lùng như Cố Cảnh Liên.

Bác Phúc nghe xong, uyển chuyển nói: "Sở Hà, cô hình như đối với nhà chúng tôi có hiểu lầm gì đó hay không?"

"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?"

"Cậu chủ thực ra không có đáng sợ như vậy!"

Bác Phúc cười cười, lại nói: "Cậu chủ thực ra là người rất dịu dàng!"

Bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Bác Phúc nhíu mày, đi tới cửa, liền thấy một người thủ hạ áo đen đứng đó vẻ mặt đầy mồ hôi: "Bác Phúc, làm sao bậy giờ? Đã xảy ra chuyện rồi!"

"Chuyện gì?"

Bác Phúc không nhịn được: "Có gì mau nói!"

"Bác sĩ Trình có ở đây không?"

Bác sĩ Trình là bác sĩ tư nhân của nhà họ Cố.

Bác Phúc nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Cậu tìm bác sĩ Trình làm gì?"

"Cậu chủ không cẩn thận, bị thương ở chân, muốn gọi bác sĩ Trình tới xem một chút!"

Bác Phúc: "..."

Đúng là tác phong của cậu chủ.

Chỉ là để Sở Hà nghe thấy lời này có phải quá mất mặt rồi không?

Ông vừa mới dứt lời khen cậu chủ.

Cậu chủ à cậu chủ, cậu có thể để người khác bớt lo đi được không?

Thực sự không để cho bộ xương già của ông được yên mà!

Ông có chút lúng túng quay đầu, đã thấy Sở Hà đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt càng thêm vẻ nghi ngờ.

Bác Phúc lập tức trách cứ nói, "Chuyện nhỏ như vậy, cũng phải tới tìm tôi sao? Sao cậu không gọi trực tiếp cho bác sĩ Trình?"

"Điện thoại của bác sĩ Trình không liên lạc được!"

"Vậy thì gọi cho trợ lý của ông ta!"

Ông quát lớn một cái, người thủ hạ lập tức gật đầu chạy đi.

Bác Phúc đóng cửa lại, xoay người, nụ cười có chút cứng ngắc, đi tới cạnh giường Sở Hà, lại nghe Sở Hà mỉa mai nhắc lại: "Người rất dịu dàng..."

"Cái này... đó là người mới tới nên còn chưa thành thạo! Haha..." Bác Phúc lau mồ hôi lạnh một cái, bỗng nhiên có chút chột dạ nói: "Cậu chủ chỉ là tính tình đôi lúc không được tốt mà thôi!"

"Chỉ là tính khí không tốt thôi sao?"

Sở Hà lại lạnh lùng thốt: "Nếu như Tiểu Bảo ở lại nhà họ Cố, chịu ảnh hưởng của anh ta, sau khi lớn lên, chẳng phải cũng sẽ thành người máu lạnh ưa bạo lực như anh ta sao?"

"Cái này..."

Bác Phúc không biết nên giải thích thế nào.

"Đứa bé Tiểu Bảo này, tâm địa rất hiền lành!"

Sở Hà lại nói: "Nếu như ở nhà họ Cố, mọi việc đều có người khác làm thay, sau khi lớn lên, nhất định sẽ trở nên ỷ lại!"

Sau lưng bác Phúc lúc này đã chảy mồ hôi lạnh rào rào.

"Cô gái, vậy ý của cô là?"

"Tôi muốn mang Tiểu Bảo rời khỏi đây!"

"Cậu chủ sẽ không đồng ý!"

Sở Hà phản bác: "Tôi có hỏi ý kiến anh ta sao?"

"Cậu chủ cũng là cha ruột của Tiểu Bảo, không phải sao?"

Sở Hà giật mình.

Bác Phúc lại nói: "Bất kể như nào, có chuyện gì tôi đều muốn nói rõ với cô! Cậu chủ rất thích Tiểu Bảo, tôi vốn cho rằng cậu chủ sẽ giống như ông Cố, đến bốn mươi tuổi vẫn không hề thích trẻ con, chỉ là Tiểu Bảo rất đáng yêu, có thể làm thức dậy tình cha trong người cậu chủ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.