Bác Phúc bị dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của cậu chọc cho bật cười, cố ý uy hiếp nói: "Nếu như cháu buồn ngủ, vậy có thể ở nhà ngủ! Chúng ta đi dự tiệc, sau đó nhận tiền lì xì một mình vậy!"
Tiểu Bảo mơ màng ngẩng đầu lên, gật cái rụp!
Nhưng chỉ là mê man trong chốc lát, chỉ vài giây sau, trong đầu cậu bỗng "bịch" một cái!
Cậu lập tức mở mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không được! Tiền của cháu!"
Nói, chân tay cậu lưu loát đứng dậy từ trên giường, hai tay chống nạnh, vênh váo hò hét: "Chú đã đồng ý đem cháu đi rồi!"
Bác Phúc giả vờ oan ức rơi lệ: "Ôi, thường ngày bác còn đối tốt với cháu như vậy, đau một cái liền gọi bác Phúc, vậy mà bây giờ muốn chút tiền lì xì của cháu, cháu cũng nhỏ mọn như vậy!"
Dáng dấp của ông vô cùng tội nghiệp!
Tiểu Bảo thấy vậy, không khỏi có chút xấu hổ!
Cậu siết chặt nắm tay, dường như đang cân nhắc điều gì đó, rốt cuộc hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: "Như vậy đi!"
Cố Cảnh Liên xoay đầu lại nhìn cậu.
Bác Phúc cũng tò mò xem cậu rốt cuộc có lời phát biểu nào.
Tiểu Bảo đau lòng nói: "Cháu sẽ chia một phần tiền lì xì cho bác!"
Cố Cảnh Liên sắc mặt tối sầm, bác Phúc cũng suýt chút nữa ngã xuống đất.
Đợi nửa ngày, đắn đo suy nghĩ, cậu liền nghĩ ra cách đó sao?
"Một phần là bao nhiêu?"
"Ừm! Nếu như có 100 đồng, cháu sẽ cho bác 10 đồng, nếu như có 1000 đồng, cháu sẽ chia cho bác 50 đồng!"
Bác Phúc đưa tay lên tính toán, nghi ngờ nói thầm: "Ồ? Tỉ lệ này... không đúng!"
100 đồng được 10 đồng, nói như thế nào, tỉ lệ cũng là một phần mười!
Còn 1000 đồng, chia 50 đồng?
Thực sự quá keo kiệt rồi!
Vừa lên tới 1000 khối, tỉ lệ liền giảm đi một nửa rồi sao?
Bác Phúc có chút thê lương.
Tiểu Bảo lập tức biện minh cho mình: "Nếu có 2000 khối, ngược lại có thể chia cho bác nhiều thêm một chút!"
"Dừng lại!"
Bác Phúc ôm ngực, vô cùng thê lương nói: "Không nghĩ cháu lại nhỏ mọn như vậy!"
"Cháu..."
"Được rồi! Không đùa cháu nữa!"
Bác Phúc gõ đầu cậu một cái, "Tiền lì xì đều là của cháu! Bác Phúc không cần!"
Vừa nghe tiền lì xì của mình không bị chia cắt, Tiểu Bảo lập tức cười ngọt ngào.
Cố Cảnh Liên chọn quần áo xong, bác Phúc lập tức tự mình ra tay, chọn một bộ quần áo cho Tiểu Bảo, Cố Cảnh Liên đi tới trước mặt cậu, nhìn từ trên xuống dưới, có cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.
"Cà vạt?"
Cà vạt quá thành thục!
Bác Phúc lập tức đề nghị: "Dùng nơ được không?"
Ông lập tức tìm một cái nơ màu đen, thay cho Tiểu Bảo.
"Đẹp không?"
Cố Cảnh Liên vừa nhìn, Tiểu Bảo có chút co quắp, khẽ mỉm cười, cả người cậu chia thành hai màu đen trắng rõ ràng, môi hồng răng trắng, áo sơ mi màu trắng, phối hợp với quần tây màu đen, vô cùng "đẹp trai"!
Cuối cùng người đàn ông kén chọn cũng thỏa mãn gật đầu.
Tiểu Bảo, thừa kế ngũ quan của anh, dáng dấp tuyệt đối phát triển, diện trang phục đi dự tiệc, cũng là một cậu bé vô cùng tuấn mỹ!
Sau khi lớn lên, cậu nhất định sẽ là một chàng trai tướng mạo không tồi!
Cố Cảnh Liên thầm hài lòng gen của mình.
Xe đỗ ở cửa, Cố Cảnh Liên ôm Tiểu Bảo lên xe, rời đi.