Tiểu Bảo ghé vào đầu vai anh ta, vẫn nhìn chằm chằm về phía Tống Ân Nhã, Cố Cảnh Liên thấy cậu không an phận, võ mông cậu, hỏi: "Nhìn gì thế!"
"Cô dâu kia, cháu cảm thấy rất quen giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi."
Cố Cảnh Liên không để ý tới cậu.
Tống Ân Nhã thấy Cố Cảnh Liên ôm đứa bé đi xa, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, đều nói trí trớ trẻ con không tốt, đại khái đã quên cô ta hẳn cũng sẽ quên chuyện ngày đó đã xảy ra.
Dù sao, thằng nhóc này mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể nhớ được!?
Chỉ là tự mình dọa mình thôi!
Tống Ân Nhã tự an ủi bản thân, dù sao, lúc đó, biết là bắt nhầm người nên cô ta cũng không làm gì thằng nhóc, một không mắng, hai không đánh, chẳng qua chỉ là vất nó ở lại đấy, hiện tại tiểu quỷ này không phải vẫn tốt đấy thôi?
Cô ta vẫn cảm thấy kỳ quái, đứa nhỏ này chạy đến nơi hoang vu kia để làm gì!
Một lòng vẫn luôn lo lắng thằng nhóc sẽ nhận ra cô ta!
Nhưng nghĩ lại.
Cho dù sự việc có bại lộ thì thế nào?
Qua hôm nay, cô ta chính là bà chủ nhà họ Mộ, thêm nữa cô ta còn là con gái Thị trưởng, cho dù thế lực nhà họ Cố có ngập trời còn có thể gây sóng gió gì ở hôn lễ sao?
Ít nhiều cũng phải cho hai nhà Tống- Mộ chút mặt mũi, tất nhiên sẽ không truy cứu chuyện này.
Huống hồ, lúc đó, cô ta không biết đứa bé này có quan hệ với Cố Cảnh Liên!
Hơn nữa, trẻ con thôi, cực kỳ đơn thuần, náo loạn một chút rồi cũng thôi.
Bởi vậy, Tống Ân Nhã cũng không để việc này ở trong lòng.
...
Hôn lễ chính thức bắt đầu.
Trên hội trường, hai hoa đồng đi tới, trong đó một bé trai đi ở đằng trước, trong tay cầm hộp nhẫn, còn bé gái theo sau thì ngoan ngoãn xách váy cho Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã kéo tay Mộ Yến Thừa, đi đến trung tâm của lễ đài, sau đó đứng đối mặt nhau.
Tiểu Bảo tò mò nhìn xung quanh, dưới ánh đèn, sườn mặt Tống Ân Nhã chiếu vào trong mắt cậu, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, đột nhiên như nhớ tới cái gì, từng hình ảnh như hiện lên trước mắt cậu, trên mặt nhất thời liền u ám!
Là cô ta?!
Là người phụ nữ ngày đó!?
...
Trên lễ đài.
Mộ Yến Thừa nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Tống Ân Nhã, quyến rũ động lòng người, nhưng trong đầu anh ta lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Tinh Tuyết.
"Yến Thừa, anh là toàn bộ thế giới của em. Em thì sao? Trong lòng anh, em chiếm bao nhiêu phân lượng?"
"Yến Thừa, đừng kết hôn với cô ta được không?"
...
"Mộ Yến Thừa, con có đồng ý để cô Tống Ân Nhã đây trở thành vợ con cùng con hoàn thành hôn lễ này không? Cho dù có bệnh tật hay khỏe mạnh, cho dù nghèo hèn hay giàu có, con đều nguyện ý chăm sóc cô ấy, yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy không đổi cho đến tận cùng của sinh mệnh?”
Mộ Yến Thừa há miệng thở dốc, trong lòng đang kịch liệt vùng vẫy, một câu "con nguyện ý", lại giống như bị nghẹn ở cổ họng, chậm chạp không có đáp lại.
Trong đầu, tất cả đều là khuôn mặt Mạnh Tinh Tuyết, suy nghĩ trở nên hỗn độn.
Tống Ân Nhã thấy anh ta chậm chạp không đáp ứng, trên mặt không khỏi khẩn trương theo.
"Yến Thừa..."
Bên cạnh, Mộ Thục Mẫn thúc giục, lo lắng sợ anh ta làm ra chuyện gì không phù hợp.
Mộ Yến Thừa lấy lại tinh thần, giống như hạ quyết tâm, trầm giọng nói - -
"Tôi không muốn."
"Là cô ta! Chính là cô ta!"
Cùng lúc đó, từ trong đám khách mời truyền đến giọng nói của một đứa bé: "Cô ta chính là người đàn bà xấu xa!"
Mọi người đều ghé mắt nhìn qua.
Trái tim Tống Ân Nhã như bị con gì hung hăng cắn một ngụm, cô ta nhìn xuống dưới đài, vừa đúng chạm phải một đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, căm hận!