Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3010: Anh Ta Làm Chỗ Dựa Cho Cậu



"Đánh cho tôi."

Cố Cảnh Liên lạnh lùng liếc xéo cô ta, bâng quơ nói một câu, giống như đang ra lệnh đánh một con chó.

Tống Ân Nhã nghe thấy, thân mình không tự chủ được liền cuộn lại, không ngừng lui về phía sau, vội vàng lắc đầu khóc ròng nói: "Không cần... Không cần..."

Tống Chính Quốc phản ứng kịp, mắt thấy mấy người vệ sĩ vây Tống Ân Nhã vào giữa, ông ta sốt ruột lo lắng thay con gái, lập tức xông lên trước, bảo vệ Tống Ân Nhã, đúng tình hợp lí nói, "Làm bừa! Cố Cảnh Liên, ở đây trước mặt bao nhiêu người, anh không được làm xằng làm bậy! Anh ra tay với một người phụ nữ tay không tấc sắt thì có còn là đàn ông hay không!?"

Tống Chính Quốc mở miệng đều vô cùng cứng rắn.

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nhíu mày, mặt không chút thay đổi nói, "Tống Chính Quốc, đừng có giở giọng quan(hách dịch) trước mặt tôi, cút ngay, nếu không ông cũng sẽ bị đánh."

"Anh dám!"

Tống Chính Quốc đương nhiên không tránh ra, vẻ mặt đầy uy nghiêm, "Tôi ở trong này, ai dám làm càn?!"

Lời này của ông ta có thể nói là vô cùng chính nghĩa, nhưng ông ta đã tính sai một điểm.

Làm mấy trò này trước mặt Cố Cảnh Liên chẳng khác nào đang làm trò hề.

Cố Cảnh Liên là ai?

Một người đàn ông như thế sẽ chịu bị uy hiếp?!

Cố Cảnh Liên cười lạnh, chẳng muốn tốn nước miếng, ra lệnh: "Đánh hết."

Vừa dứt lời, mấy vệ sĩ lập tức tiến lên, một tay xách cổ áo Tống Chính Quốc, dơ tay hung hăng đấm xuống một quyền!

Một quyền này tập kích bất ngờ khiến cho cả đầu Tống Chính Quốc đều ong ong chấn động!

Tống Ân Nhã sợ tới mức hét lên một tiếng, nhưng một giây sau chính mặt cô ta cũng phải chịu một bạt tai khiến cho cả sườn mặt lệch sang một bên.

"Bốp!"

"Bốp!"

Bốn năm vệ sĩ vây quanh cha con Tống Chính Quốc, một quyền lại một quyền hạ xuống!

Giang Khởi Mộng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trước mắt, tê tâm liệt phế hét lên một tiếng, bà ta hoàn toàn không nghĩ đến mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này!

Bà ta lê đến trước mặt Cố Cảnh Liên, "bụp" một tiếng, quỳ gối trước mặt anh ta, gắt gao kéo lấy ống quần anh ta, khổ sở cầu xin, "Tổng giám đốc Cố, có chuyện gì từ từ nói! Không cần đánh! Không cần đánh!"

Cố Cảnh Liên một cước đá văng bà ta, lạnh lùng nói, "Cút!"

Anh ta đá một cước, phải biết xuất thân từ nhà họ Cố, từ nhỏ đã được huấn luyện võ thuật vô cùng nghiêm khắc, một cước này, Giang Khinh Mộng liền giống như quả bóng cao su lăn đến tận góc tường mềm nhũn, đau đến ruột gan đảo lộn!

"Mẹ..."

"Cứu mạng... Cứu mạng..."

Tiếng khóc thất thanh của Tống Ân Nhã vẫn còn văng vẳng bên tai.

Giang Khởi Mộng chưa từ bỏ ý định một lần nữa bò đến bên người Cố Cảnh Liên, không ngừng dập đầu nói, "Tổng giám đốc Cố tha mạng! Nếu cứ đánh tiếp như vậy sẽ chết người! Thời gian trước Ân Nhã vừa mới sanh non, thân thể vẫn cực kỳ suy yếu! Cứ tiếp tục như vậy, sẽ chết... Hu hu hu... Không cần đánh! Không cần đánh! Tôi van cầu ngài... Không cần đánh!"

Cố Cảnh Liên vẫn thờ ơ, làm như không thấy, lãnh huyết vô tình giống như một bậc đế vương.

Tiểu Bảo ôm vai anh ta, nhìn một màn này, không đành lòng nhìn nhiều, ánh mắt cậu sâu sa nhìn về phía Cố Cảnh Liên, từ góc độ của cậu chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt anh ta.

Vô cùng đẹp trai, lạnh lùng vô tình, nhưng cho dù tuổi còn nhỏ, cậu cũng hiểu người đàn ông này chính là muốn làm chỗ dựa cho cậu!

Chỗ dựa.

Cái từ này cũng thật quá xa lạ.

Từ nhỏ, bởi vì không có cha nên cả thời thơ ấu, cậu đều bị những đứa trẻ khác xa lánh, bắt nạt, mở miệng một tiếng liền gọi đồ con hoang, thời thơ ấu đều sống trong áp bức và lăng nhục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.