Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3012: Chết Cũng Không Đáng Tiếc



“Sớm biết rằng con gái bà đắc tội Cố Cảnh Liên…”

Mộ Lâm Phong hít vào một hơi, bực tức nói, “Hôn sự này, tôi sẽ không đồng ý!”

Giang Khởi Mộng ngẩn người, không còn hy vọng ngã ngồi dưới đất.



Một vệ sĩ đi đến bên cạnh Cố Cảnh Liên, cẩn thận nói, “Tổng giám đốc Cố, người hình như sắp không chịu nổi rồi, còn muốn tiếp tục không ạ?”

Cố Cảnh Liên lạnh lùng hỏi, “Không còn thở nữa?”

“Có thì có, nhưng mà người đã ngất đi rồi ạ.”

Đám người chậm rãi tản ra.

Cố Cảnh Liên nhìn chăm chú, lại thấy Tống Chính Quốc quỳ trên mặt đất, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thân thể lung lay sắp đổ, giống như một giây sau là ngã xuống, sẽ không tỉnh lại nữa.

Mà Tống Ân Nhã hoàn toàn ngất đi rồi, mặt toàn là máu, toàn thân đều có chỗ bầm tím, nằm trên đất, cả người đều vô cùng thê thảm.

Vệ sĩ dùng chân đá đá mặt cô ta, cũng không có bất luận phản ứng gì.

Vừa rồi trong lúc hỗn loạn, trong đó có một người tiện tay vơ ấy chai sâm banh, đập vào đầu Tống Ân Nhã, đập mạnh vào, Tống Ân Nhã lập tức choáng váng ngất lịm mặc cho quyền đấm cước đá, cũng không có tỉnh lại.

Có người tiến lên thử xem còn thở không, hơi thở mỏng manh, vẫn còn sống.

Chỉ là, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Cũng không phải sợ đánh chết người, mà là lúc này, còn muốn hỏi ý Cố Cảnh Liên một phen, nếu anh ta ra lệnh tiếp tục đánh, đánh tới chết mới thôi, bọn họ sẽ tiếp tục ra tay.

Cố Cảnh Liên nhíu mày, đi tới bên cạnh Tống Ân Nhã, dùng mũi chân đá đá, lập tức có người ngồi xổm xuống, thay anh ta lau chùi vết máu dính trên mũi giày.

“Cậu Cố, trên người cô ta bẩn, đừng để dơ giày của anh.”

Tiểu Bảo cũng thấy tình trạng bi thảm của Tống Ân Nhã, sợ tới mức ôm lấy bả vai Cố Cảnh Liên, quyến luyến như vậy, làm Cố Cảnh Liên hơi ngẩn ra, khóe môi không tự chủ được lại nhếch lên.

Đối với việc thằng quỷ nhỏ này ỷ lại, anh ta không hiểu sao lại hài lòng.

“Chú… Cô ta sẽ không chết đấy chứ?”

Tiểu Bảo sợ hãi hỏi.

“Không có!”

Cố Cảnh Liên cực kỳ tự tin, người dưới tay anh ta luôn luôn có chừng mực, tuyệt đối sẽ không đánh chết người.

Bởi vậy anh ta cực kỳ chắc chắn, Tống Ân Nhã vẫn giữ lại được một hơi thở.

“Chú, đừng đánh nữa!”

Tiểu Bảo nhếch môi, trái tim không đành lòng, “Nhìn rất đáng thương!”

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói, “Người như vậy, không đáng để thương tiếc.”

Sau đó anh ta còn chưa nói xong.

Câu tiếp theo sẽ là, chết cũng không đáng tiếc.

Tiểu Bảo lại cảm thấy quá tàn nhẫn, đánh người thành như vậy, đã giải hận được rồi, cậu vốn vừa ghét vừa hận Tống Ân Nhã, nhưng bị Cố Cảnh Liên dạy dỗ như vậy, cậu trái lại lại cảm thấy người phụ nữ này thật đáng thương.

Bị đánh thành như vậy, cũng không biết sống hay chết.

“Chú, chúng ta đi thôi!”

Tiểu Bảo kéo áo sơmi của anh ta, tội nghiệp nói, “Cháu không thích ở chỗ này.”

“Được. Chúng ta đi!”

Cố Cảnh Liên ôm Cố Thừa Trạch, vừa muốn đi, lúc đi ngang qua Tống Chính Quốc, đột nhiên nhớ tới gì đó, anh ta quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tống Chính Quốc bị đánh thần chí không rõ, vẻ mặt chán ghét nói, “Nhà họ Tống, địa vị cao quý trong tứ đại danh môn, thanh danh hiển hách. Nhưng mà từ ngày mai trở đi, nhà họ Tống, không tồn tại nữa.”

Nói xong, anh ta ôm lấy Cố Thừa Trạch, không quay đầu lại nghênh ngang rời đi.

Cố Cảnh Liên mang theo thuộc hạ vừa mới rời đi, tân khách chẳng quan tâm lễ phép và chào hỏi, nhìn thấy cửa lớn mở rộng, vội vàng rút ra ngoài!

Đại sảnh tiệc cưới to như vậy, lập tức trước cửa có thể giăng lưới bắt chim!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.