Tôi khờ dại nghĩ, toàn bộ thế giới dù chỉ có một mình Đông Vũ yêu tôi, tôi cũng là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhớ bà nội từng nói, lúc tôi một tuổi, Đông Vũ nắm tay nhỏ của tôi, dẫn tôi bước từng bước một.
Anh nửa ngồi ở phía trước, mà khi đó, tôi bị bà nội nuôi béo, mùa đông mặc nhiều đồ, gian nan bước tập tễnh từng bước, một cánh tay dao động đến gần anh.
Không để ý một chút, tôi thật sự bị ngã, cho dù không nghiêm trọng, nhưng lòng bàn tay bị xước mất một lớp da, tôi còn khóc kinh thiên động địa, Đông Vũ lại đỏ vành mắt, sợ hãi ôm tôi, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy anh biểu lộ dịu dàng ra bên ngoài.
Trưởng thành một chút, tôi chạy trốn có chút chắc chắn, cũng dần dần lớn hơn, cùng những đứa bé khác ở cùng một chỗ, chơi trốn tìm, bắt ve sầu, rất xứng với cái tên thực.
Thời niên thiếu, tôi thích nhất là ban đêm.
Lúc ấy chúng tôi còn nhỏ tuổi, không kiêng kỵ chuyện gì, mỗi tối, bà nội tắm rửa cho Đông Vũ, lúc tôi còn nhỏ nào biết e lệ, dùng tay chân bò vào trong bồn tắm chen lách với anh ấy.
Tôi rất thích trêu đùa anh ấy, còn chỉ vào Đông Vũ chưa trổ mã hỏi bà nội, vì sao nơi đó của anh lại khác tôi?
Bà nội luôn bị tôi đùa mà bật cười, véo mũi tôi, cười mắng nói tôi không biết xấu hổ.
Trái lại, lúc ấy Đông Vũ có chút thẹn thùng, khi tới lượt tôi cởi sạch tắm rửa cùng anh ấy, anh ấy cương cứng một cử động cũng không dám rồi.
Bà nội lấy sữa tắm bôi lên người chúng tôi, tôi cực kỳ thích mùi thơm này, càng thích trên người tôi và Đông Vũ có mùi hương giống nhau.
Tôi rất sợ tối, cũng không thích ngủ cùng bà nội, lại nguyện ý chen lách với Đông Vũ trên một cái giường nhỏ.
Lúc đó, tôi thường xuyên không kiêng nể gì đem cánh tay và chân quấn lấy người anh, quấn lấy anh chơi trò kéo búa bao, trò chơi nhàm chán biến thành trò chơi thú vị.
Khi trăng lên cao, tôi ngủ không được, lại thích ghé vào người anh, nâng đầu, nghiêng đầu nghe anh hát, nghe anh kể chuyện xưa.
Giọng nói của Đông Vũ rất êm tai, thanh thúy giống như chuông gió, lộ ra vài phần trẻ con, dịu dàng vang lên bên tai tôi.
Khi đó anh chỉ biết hát mấy bài hát, vẫn là mấy bài hát học được ở trường, tôi nghe trăm lần không ngấy, ban đêm thời thơ ấu, nghe tiếng hát nhẹ ngàng, tôi bình yên đi vào giấc ngủ.
*********
Trong trí nhớ lúc còn nhỏ, Đông Vũ có chút nhạt nhẽo, luôn nhốt mình ở một nơi duy nhất, làm bài tập, hoặc là học ngoại khóa.
Lúc anh sáu tuổi bắt đầu học đàn piano, bởi vậy tôi thường xuyên quấn lấy anh, bảo anh dạy tôi đàn.
Khi đó Đông Vũ ở trong mắt rất nhiều đứa bé, vừa lạnh lùng vừa khó gần, cao quý và lạnh lùng.
Từ thành thị tới, so với những đứa nhỏ nông thôn chơi bùn bắt chim lớn lên, trên người anh đều là sạch sẽ, lộ ra vài phần dáng vẻ thư sinh.
Loại khí chất này không phải đứa bé nhà bình thường có thể có.
Tốt đẹp chính là lễ nghi, cách nói năng lịch sự, bị ít nhiều cha mẹ lấy ra trong sách giáo khoa để học tập.
Duy nhất nhớ rõ một lần, tôi cùng với một đứa bé tên là Đậu Đậu cãi nhau xảy ra đánh nhau, hai người đánh nhau trên cát, sức lực của tôi nhỏ không địch lại được cậu ta, vì vậy bị thua, được các bạn nhỏ khác vây quanh đưa về nhà, toàn thân đều bẩn thỉu dơ dáy, trên người lại còn xanh xanh tím tím, mắt bị cát vào mà sưng đỏ.