Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3047: Đại Kết Cục (18)



Những lời nói này, Vân Thi Thi nghe xong trong lòng ấm áp!

Giờ khắc này, Hữu Hữu ôm em gái, trong lòng càng lúc càng cảm động.

Sau khi em gái sinh ra, mỗi ngày đều không ngừng thay đổi, cho dù là thay đổi cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà ở trong mắt Hữu Hữu, lại là thay đổi rất lớn.

Bây giờ, bộ dạng dần dần trưởng thành, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên người đứa bé có hương thơm mùi sữa đặc trưng của trẻ sơ sinh.

Thơm quá!

Chẳng lẽ trước đây, cậu cũng như vậy sao?

Hữu Hữu đang nghĩ ngợi.

Nhưng lúc cậu cúi đầu, trong nháy mắt đó cái mũi của Tiểu Nguyệt Dao đột nhiên cau lại, mày đẹp nhíu chặt, mưa gió sắp tới!

Tiểu Dịch Thần thấy biểu tình đứa bé không thích hợp, kêu lên một tiếng, một giây sau đó, Tiểu Nguyệt Dao đột nhiên hé miệng, bắt đầu gào khóc!

“Oa - - Hu oa - -”

Hữu Hữu bị tiếng khóc của bé con làm hoảng sợ, nhìn bé con không biết làm sao, không biết vì sao vật nhỏ này lại đột nhiên khóc!

“Cha à! Sao em gái lại khóc vậy ạ?”

Mộ Nhã Triết cũng có chút khẩn trương đi tới, thấy Tiểu Nguyệt Dao gào khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, còn tưởng rằng có chỗ nào không thoải mái, cũng thấy nghi hoặc.

Anh hỏi, “Hay là đói bụng?”

Vân Thi Thi lại hỏi, “Mới vừa cho bú sữa rồi, sao có thể đói bụng được chứ?”

Tiểu Dịch Thần nói, “Không phải là muốn thay tã đấy chứ? Thím Nguyệt nói, nếu em gái muốn đi tiểu, sẽ cảm thấy khó chịu, sau đó sẽ khóc!”

Mộ Nhã Triết ôm Tiểu Nguyệt Dao đến trên giường, cởi tã ra nhìn thoáng qua, cái mông nhỏ rất sạch sẽ.

Tiểu Dịch Thần nhìn thoáng qua, lại cười nói, “Tã của em gái vẫn do cha thay sao ạ? Con thấy động tác thay tã của cha rất chuyên nghiệp!”

Vân Thi Thi nói, “Cha con chỉ thỉnh thoảng thay tã cho em gái thôi, bình thường đều do thím Nguyệt thay.”

“Con thấy cha cực kỳ thành thạo!”

Tiểu Nguyệt Dao vẫn không ngừng khóc như cũ, Mộ Nhã Triết ôm bé con vào trong ngực, trăm phương ngàn kế dụ dỗ, nhẹ nhàng vỗ bé con, nhưng đứa bé giống như không nể mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn như cũ, giống như chịu ấm ức rất lớn, khóc rất lợi hại.

Tiểu Dịch Thần đi qua, vội vàng nói, “Để con hát cho em gái nghe! Em gái nghe con hát, nhất định sẽ không khóc!”

“Đừng!”

Mộ Nhã Triết khẩn trương nói, “Ngũ âm của con không được đầy đủ, đừng dọa em gái con!”

“Con…”

Tiểu Dịch Thần chịu đả kích không nhỏ, trăm miệng cũng khó giải thích.

Sao cha cũng giống Hữu Hữu vậy, luôn luôn thích đả kích cậu!

Cậu rất đau lòng!

Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu rất mất mát, lại nghe Vân Thi Thi nói, “Chắc là em gái con đang nhận thức? Dù sao, các con đều là lần đầu tiên ôm đứa bé!”

Tiểu Dịch Thần lập tức nói, “Em gái ở trong lòng con không khóc! Có phải là do Hữu Hữu ôm không tốt hay không?”

“Làm sao có thể?”

Hữu Hữu có chút khó chịu, cũng không biết sao lại thế này, em gái ở trong lòng cậu vốn rất tốt, đột nhiên khóc, có chút lo lắng trở lại, “Có phải em gái không thoải mái không ạ?”

“Sẽ không! Chắc là tập nhận thức, dụ dỗ một lát là được.”

Mộ Nhã Triết ôm Nguyệt Dao dụ dỗ, nhưng nói cũng thật là kỳ lạ, anh chỉ dỗ mấy lần, tiếng khóc của đứa bé dần dần nhỏ lại rồi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên không thôi, Mộ Nhã Triết lại kiên nhẫn dỗ một lúc lâu, đứa bé nằm ở trong lòng anh, mở to đôi mắt, hàm chứa nước mắt, nhưng mà ngừng khóc rồi!

Dù là Hữu Hữu cũng cảm thấy rất thần kỳ!

“Ngừng khóc rồi!”

Hữu Hữu nói, “Cha à, để cho con ôm một lát nữa đi! Con còn chưa ôm đủ đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.