Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 309: Cho cá mập ăn



“Cho dù có ném cô ta vào hồ nước, cũng vẫn quá nhẹ nhàng đi!”

Cậu giơ tay đem đống ảnh chụp trong tay vứt không thương tiếc, âm lãnh cười nói: “Đem cô ta băm vằm, ném cho cá mập ăn, chết cũng không có gì đáng tiếc!”

Giọng nói hồn nhiên là vậy giờ phút này lại muôn phần trầm thấp, tựa như thủy triều lạnh băng âm trầm, từng chữ từng chữ thốt ra từ kẽ răng khiến người khác sởn tóc gáy!

Vân Na kinh ngạc, sợ tới mức trốn phía sau lưng Lý Đông Cường.

Trong lòng cô ta, Vân Thiên Hữu đáng sợ không kém gì Lý Đông Cường-một kẻ đã lăn lộn ở trên giang hồ vài chục năm, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém!

Đến ngay cả Lý Cầm đang đứng ở cửa cũng sợ tới mức quên hô hấp.

Giờ phút này, không ai nhớ đến việc Vân Thiên Hữu cùng lắm cũng chỉ mới sáu tuổi, những lời cậu nói cũng là đồng ngôn không cố kỵ.

(Đồng ngôn vô kỵ: Chỉ những việc trẻ nhỏ nói chuyện với nhau, không cần cố kị, kiêng dè do tâm tư còn khờ dại)

Chỉ thấy một đứa trẻ với gương mặt non nớt nhưng lại thốt ra những lời buốt thấu tận xương.

Ánh mắt lãnh khốc, căm ghét nhìn Vân Na như là đang xem một đồ vật vô cùng dơ bẩn.

“Cậu bạn nhỏ…… Cậu đang nói giỡn à?” Lý Đông Cường có chút lúng túng mà cười khan một trận.

Còn nhỏ mà sao lại tàn nhẫn độc ác như vậy?

Thực sự đáng sợ.

“Nói giỡn?” Vân Thiên Hữu nặng nề nói: “Thời gian của tôi vô cùng quý giá, ông nghĩ tôi nhàm chán đến mức vui đùa với ông ư?”

“Cái kia……”

Yết hầu Lý Đông Cường khô khốc, liếm liếm cánh môi, cho dù là hắn đối với bánh bao nhỏ mới sáu tuổi cũng vài phần kính sợ. “Ý của cậu là……”

“Tiền, tôi cho ông. Người, ông xử lý. Hiểu chưa?”

“……”

Lý Đông Cường có chút khó tin, tầm mắt hoài nghi dừng ở bên người Lý Hàn Lâm, lại thấy giờ phút này, Lý Hàn Lâm cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ, ông hơi cau mày.

Trong mắt ông, đau lòng cùng phức tạp, khó có thể miêu tả.

“Xử lý công việc……”

“Hữu Hữu…….” Lý Hàn Lâm bỗng nhiên ngồi xổm hắn trước người, cầm bờ vai của cậu, vẻ mặt ưu dung: “Cậu không nên để hận thù làm mờ mắt.”

Vân Thiên Hữu vờ như không nghe thấy lời khuyên bảo của ông, lạnh băng nói: “Cho hắn tiền.”

Loại người này, cậu căn bản không cần tự mình động thủ, chỉ sợ sẽ ô uế chính mình tay.

Lý Hàn Lâm biểu tình phức tạp nói: “Hữu Hữu……”

“Tôi bảo ông, cho hắn tiền, hiểu chưa?” Vân Thiên Hữu vẻ mặt trắng bệch mà nắm cổ tay của Lý Hàn Lâm trên vai mình, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn đăm đăm!

Lý Hàn Lâm chăm chú nhìn gương mặt không hề có chút huyết sắc của cậu, ấn đường lần nữa chau lại, cuối cùng bất lực mà đứng dậy, đem tờ chi phiếu trong tay đưa cho Lý Đông Cường.

Vân Na cùng Lý Cầm giống như như bị sét đánh mà sững sờ tại chỗ.

Lý Đông Cường đối loại sự tình đã quá quen thuộc.

Hắn kiểm tra chi phiếu thật giả, xác nhận chi phiếu là thật sự không có giả, trong lòng lại một lần dâng lên cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Đứa nhỏ này, thật là không đơn giản a!

Tuổi còn nhỏ vậy mà ngay cả một người đàn ông trưởng thành bình thường cũng khó có thể địch nổi về khí phách, thậm chí là tiền tài?

Hắn không làm rõ được thân phận của cậu, nhưng đối với hắn mà nói, biết quá nhiều, chưa chắc là chuyện tốt.

"Được, người tôi mang đi! Đến lúc đó, cần chút ảnh chụp cho cậu thưởng thức chứ?"

Lý Đông Cường vừa dứt lời, một bên Vân Na khóc thét một tiếng, quỳ bò đến bên người Vân Thiên Hữu, ôm lấy thân hình gầy yếu của cậu vừa khóc rống lên vừa cầu xin tha thứ: “Hữu Hữu, Hữu Hữu, là dì không đúng, là dì không tốt! Trước kia là mắt dì bị mù, là dì không tốt! Dì thề, về sau không bao giờ sẽ khinh bạc con nữa, cũng không bao giờ sẽ khinh bạc mẹ con nữa!”

Vân Thiên Hữu vờ như không nghe thấy, nhìn thẳng phía trước, thậm chí không có liếc cô ta lấy một cái.

Thật là đáng châm chọc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.