Nữ sinh kia bị hành động đột ngột của tôi làm cho giật mình, cô ta vỗ vỗ ngực, sau đó xoay đầu nhìn tôi, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Cô là ai vậy?" Cô ta nói thầm một câu, rồi đỏ mặt, đưa tay muốn cướp phong thư trong tay tôi.
Tôi né tránh động tác của cô ta, tiếp tục truy vấn: "Cô nói đi! Đây là cái gì?"
"Tại sao tôi phải nói cho cô biết chứ! Đây là đồ của tôi, mau trả cho tôi!"
Cô ta đưa tay muốn giành phong thư lại.
Tôi liền giấu bức thư ra sau lưng, trừng mắt nhìn cô ta như kẻ thù.
"Đây là thư tình, đúng không?"
Nghe vậy, trên mặt cô ta xuất hiện vẻ bối rối khi bị vạch trần, cô ta lúng túng nhìn tôi, sau đó bất mãn hỏi ngược lại: "Cô là ai chứ?! Dựa vào cái gì mà đòi quản tôi?"
"Tôi chẳng cần biết cô là ai, cô cũng không cần biết tôi là người nào! Về sau những thứ như thế này, tuyệt đối không được đưa tới nữa!"
Nói xong, tôi liền cầm phong thư kia, hung hăng xé rách thành nhiều mảnh.
Cô ta trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, tôi nghĩ, bức thư tình này, hẳn là cô ta đã dành không ít tấm lòng, nhưng vào tay tôi, lại biến thành đống giấy vụn, không nghĩ cũng biết, cô ta vừa tức vừa thẹn đến mức nào, thậm chí hai mắt cô ta cũng phát đỏ.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Đông Vũ và mấy nam học sinh cùng trở lại lớp, tôi thấy anh ấy trở về, liền có chút luống cuống, cảm giác giống như bị bắt gian tại trận.
Vừa rồi, bởi vì nhất thời xúc động, đến mức không còn nghĩ được gì khác, nên tôi mới làm vậy.
Giờ tỉnh táo lại, tôi cũng cảm thấy mình có chút quá đáng.
Nữ sinh kia nhìn thấy Đông Vũ, hai mắt càng đỏ hơn, nước mắt liền tràn ra, vừa uất ức vừa bất lực.
Đông Vũ đi tới, nhìn tôi, lại nhìn cô ta, trên mặt tràn ngập nghi ngờ.
Mấy nam sinh phía sau lưng anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Chuyện gì vậy?"
Anh quan tâm hỏi, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Chỉ là, theo bản năng, anh đi đến chắn trước người tôi, chỉ bằng hành động nhỏ này, tôi cũng biết, anh một lòng che chở tôi.
"Đông Vũ, cô ta là ai?"
Cô gái kia liền chỉ tay vào tôi lên án: "Không biết tại sao cô ta lại xé nát đồ vật em vốn muốn đưa cho anh!"
Đông Vũ nhíu mày, quay đầu liếc mắt nhìn tôi, giọng điệu hơi trầm xuống: "Hạ Thuần, tại sao em lại gây chuyện?"
"Anh..."
Tôi nhỏ giọng lúng túng trả lời: "Em không thích cô gái khác đưa thư tình cho anh! Không phải mẹ đã nói, anh không thể yêu sớm sao?"
Đông Vũ sững sờ vài giây, anh vẫn luôn thông minh, vì vậy lập tức hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó tôi thấy anh cúi người, nhặt mấy mảnh giấy vụn dưới đất, gom hết lại, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Anh ngẩng đầu, nhìn cô gái kia: "Thư tình?"
Cô gái kia đỏ mặt, có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn gật gật đầu: "... Ừ."
"Hộp chocolate trước đó, cũng là cô đưa à?" Đông Vũ lại hỏi.
Thấy anh hỏi như vậy, cô ta liền lấy hết dũng khí mở miệng: "Đông Vũ, em... em thích..."
Dường như là biết cô ta muốn nói gì, Đông Vũ liền lạnh nhạt cắt ngang lời còn chưa nói hết của cô ta: "Về sau đừng đưa tôi những thứ như vậy nữa."
Nói xong, anh lấy hộp chocolate trong ngăn bàn ra.
Thời tiết rất nóng, chocolate đã chảy hết rồi.
Tôi không thấy anh mang về nhà, thì ra là vẫn luôn để trong ngăn bàn.
"Hộp chocolate này tôi quên chưa xử lý, trả lại cho cô."
Sau đó nữ sinh kia liền đỏ mặt vì ngượng ngùng, hai mắt như giăng sương mù, bất cứ lúc nào nước mắt cũng có thể rơi xuống.