Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3113: Quả Trám (34)



Đau đớn hít thở không thông, bao trùm tôi.

Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra được, hóa ra, trái tim thật sự sẽ đau đớn.

Loại đau đớn này, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, bất lực, mờ mịt.

Tối hôm đó bà nội qua đời, người trong nhà vội vàng thu xếp tang lễ, mà Đông Vũ cùng tôi ngủ trong phòng nhỏ trên lầu, suốt cả một đêm, tôi cũng chưa thể nhắm mắt.

Tôi không ngừng chảy nước mắt, ôm quạt hương bồ* của bà nội khóc lóc.

*: quạt làm bằng lá cây hương bồ.

Tôi nhớ rõ quạt hương bồ này, trước đây, lúc trời nóng nực, bà nội ở cạnh giường tôi, một lần lại một lần, không ngại mệt mỏi quạt cho chúng tôi, mãi đến khi chúng tôi ngủ.

Lúc tôi lên lầu, thấy được nó, trái tim đều sắp vỡ nát.

Đông Vũ ôm tôi, cũng không biết nên an ủi tôi như thế nào, bởi vì dù là anh, cũng vì bà mất, tâm tình không tốt, giống như bị cảm xúc của tôi cuốn theo, cũng rơi nước mắt.

“Hạ Thuần, đừng khóc, có được không?”

Anh dịu dàng an ủi tôi, ôm tôi vào trong ngực, giống như dụ dỗ đứa bé.

Tôi không biết nên đáp lại anh như thế nào, cho dù không phát ra một chút âm thanh, nhưng mà nước mắt vẫn chưa bao giờ ngừng lại.

Anh chắc là cảm nhận được đau lòng, nâng mặt tôi, cẩn thận hôn lên nước mắt khóe mắt tôi.

Vì nụ hôn như vậy, tôi lập tức kinh sợ, trái tim vốn đập bình tĩnh không có gì lạ, lập tức đập nhanh hơn.

Trong bóng đêm, Đông Vũ giống như không phát hiện ra khác thường của tôi, nhưng anh cũng nhận thấy được, tôi không khóc nữa, cũng biết an ủi như vậy, hình như có thể xoa dịu cảm xúc của tôi, nâng mặt tôi lên, giống như lúc còn nhỏ, nhẹ nhàng hôn khô nước mắt tôi.

Lúc tôi còn nhỏ rất thích khóc, phương thức Đông Vũ an ủi cảm xúc của tôi, đó là như vậy, sau đó lớn lên không biết, những hành động như vậy, là hành động rất ái muội giữa nam và nữ.

Tim đập càng lúc càng nhanh, tôi cũng nguyện ý để anh an ủi như vậy, ôm lấy eo anh theo bản năng.

Tôi mới ôm lấy anh, anh giống như bị giật mình, hơi nâng mắt, đối diện với đôi mắt tôi.

Tôi thấy không rõ rốt cuộc trên mặt anh có biểu tình gì, anh cũng thấy không rõ trong mắt tôi là chân tình gợn sóng, chỉ nhẹ nhàng cười nói, “Bé ngốc, đừng khóc, bà nội mất, em còn có anh.”

“Anh có thể ở bên em cả đời sao?”

“Anh đã đồng ý với bà nội chăm sóc em.”

“Em…”

Em không phải muốn chăm sóc như vậy!

Anh, đồ đầu gỗ này, hình như không hiểu tôi đang nói gì.

Sau này, tôi mới hiểu ra được, có lẽ lúc đó, Đông Vũ đã sớm hiểu ra, nhưng mà anh cố gắng né tránh, không đồng ý, tránh nặng tìm nhẹ.

Giống như thời niên thiếu, tôi cố chấp theo đuổi đáp án, nhưng Đông Vũ sớm đã rõ ràng, có một số việc, một khi biến thành rõ ràng, cũng không phải là kết quả anh vui mừng khi thấy mọi chuyện thành công.

Có một số việc, mơ hồ một chút, trái lại sẽ không thống khổ như vậy, lại càng không gặp phải lựa chọn tàn nhẫn.

Anh xây dựng một thế giới miền đất hứa, hi vọng tình cảm của hai chúng tôi có thể cùng tồn tại.

Tối hôm đó, anh ôm tôi, cả đêm đều ở cùng tôi, mãi đến khi cảm xúc của tôi bình tĩnh.

Sau khi lễ tang kết thúc, vì cảm ơn thân thích đến lễ tang, cha tôi đặt một phòng bao ở khách sạn, mời thân thích bạn bè ăn một bữa cơm.

Thường thường ở những trường hợp như vậy, Đông Vũ vĩnh viện là tâm điểm được mọi người chú ý.

Một đồng nghiệp của mẹ nửa đùa nửa thật nói, “Bộ dạng Đông Vũ vừa cao lớn vừa đẹp trai, Đình Đình nhà dì cả ngày đều nói anh Đông Vũ anh Đông Vũ! Đông Vũ à, sau này làm con rể nhà dì được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.