Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3124: Quả Trám (45)



Khi Tô Kỳ nắm tay tôi lên lầu, vào phòng, Đông Vũ đang ở phòng bếp, chuẩn bị nguyên liệu làm lẩu.

Hôm nay là sinh nhật, tôi vốn cao hứng, tôi thích ăn lẩu nhất, nhất là nồi lẩu gà Đông Vũ làm, ăn rất ngon.

Nhưng mà đứng ở trong phòng bếp, tôi thấy ngoại trừ Đông Vũ, còn có cà người nữ sinh đó nữa.

Cô ta đứng bên cạnh Đông Vũ giúp đỡ, Đông Vũ nấu nước canh, mà cô ta lại phụ trách nguyên liệu nấu lẩu, hai người vừa cười vừa nói, hình ảnh hài hòa.

Phòng bếp quá nhỏ, hai người đứng, rốt cuộc không thể chứa được người thứ hai.

Nhưng vị trí bên cạnh Đông Vũ, vốn là của tôi, bây giờ lại bị cô gái đó chiếm lấy.

Tâm tình của tôi có chút hít thở không thông, vẻ mặt vô cảm để bánh ngọt lên bàn, mởi vừa mở ra, Lâm Lị đi ra phòng bếp, vừa thấy bánh ngọt tôi để trên bàn, vội vàng đi tới để bánh ngọt sang một chỗ khác.

“Bây giờ chưa phải lúc ăn bánh ngọt! Lẩu sắp làm xong rồi!”

Nói xong, cô ta lại bắt đầu bận rộn.

Tôi nhìn cô ta, cũng không biết suy nghĩ cái gì, thả hồn theo mây, trong lúc này hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Đông Vũ, sớm muộn gì, anh ấy cũng sẽ yêu một cô gái, tìm hiểu cô gái đó, yêu nhau, bên nhau cả đời.

Người đó, không có khả năng sẽ là tôi.

Vậy… Cô ta là bé gái đó sao?

Cho nên, đây tính là cái gì.

Từ lần cãi nhau ở trong phòng âm nhạc, quan hệ của chúng tôi đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Anh hình như cố ý né tránh tôi, bất luận tôi nói với anh cái gì, thái độ của anh đều lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.

Anh nhất định là tức giận!

Tôi muốn dỗ anh vui vẻ, ý đồ phá vỡ cứng ngắc này, tôi vốn cho rằng, lần sinh nhật này, nhất định sẽ xoa dịu một chút quan hệ lạnh như băng giữa hai chúng tôi.

Nhưng không nghĩ tới, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Đông Vũ bưng nồi lẩu đi ra, sau khi bốn người ngồi xuống, Tô Kỳ nhìn nhìn, tò mò hỏi, “Chỉ có bốn người chúng ta sao?”

“Ừ.” Đông Vũ gật gật đầu, “Tớ không thích quá nhiều người.”

“Tớ biết rồi, cậu không thích bầu không khí ồn ào! Bốn người cũng được, sinh nhật im lặng cũng không tệ!”

Tô Kỳ nói xong, vỗ vỗ tay, “Chúng ta ăn thôi!”

Lâm Lị đứng dậy, bỏ đồ ăn vào trong nồi lẩu.

Vẻ mặt tôi vô cảm ngồi trên ghế, cũng không biết suy nghĩ cái gì, trơ mắt nhìn Lâm Lị không ngừng bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi, rồi lấy đồ chín ra.

Cô ta là cô gái hiểu cách chăm sóc người khác, chủ động gắp đồ cho Đông Vũ, thấy tôi vẫn không động đũa, lại gắp đồ ăn cho tôi, cười hỏi, “Sao em không động đũa vậy?”

“A…”

Tôi vội vàng nắm chiếc đũa, nhìn nồi lầu, hướng mặt vào trong nồi nước, khiến đôi mắt tôi không nhìn thấy rõ rồi.

“Nóng quá.”

Tôi dụi dụi mắt, chớp chớp, miễn cưỡng cười vui.

Đông Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nhưng mà rất nhanh liền quay sang mỉm cười với Lâm Lị, không biết đang nói cái gì.

Tôi phát hiện lỗ tai tôi đột nhiên không nghe sai bảo, không nghe rõ anh đang nói cái gì.

Nồi lẩu ăn hết sạch rất nhanh, Tô Kỳ ôm bụng ngồi trên ghế, kêu to, “Tớ ăn no rồi!”

Tôi vội vã nói, “Còn chưa ăn bánh ngọt!”

Lâm Lị cũng nói, “Tớ cũng ăn no rồi! Làm sao bây giờ? Bánh ngọt ăn không nổi nữa rồi!”

Tô Kỳ nói, “Ít nhất phải thổi ngọn nến ước đã!”

Đông Vũ nhíu mày, nói, “Không cần thổi nến. Dù sao ước nguyện mong muốn, nhất định sẽ không thực hiện được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.