Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3125: Quả Trám (46)



“Không cần thổi nến. Dù sao ước nguyện mong muốn, nhất định sẽ không thực hiện được.”

Biểu tình trên mặt Lâm Lị cũng cứng đờ, “Nhưng mà sinh nhật, mọi người đều thổi nến ước mà!”

Đông Vũ nói, “Truyền thống nhà anh là ăn mì trường thọ.”

“Như vậy ạ…”

Tôi đột nhiên đứng dậy, bưng bánh ngọt lên bàn, sau đó cắm 16 cây nến theo thứ tự, tôi cũng không biết rốt cuộc tôi cố chấp cái gì, dùng bật lửa đốt nến theo thứ tụ, lập tức nói với Đông Vũ, “Đông Vũ, anh ước nhé? Tuy nguyện vọng không nhất định thực hiện được, nhưng mà, có lẽ sẽ thực hiện được vào một ngày nào đó?”

Đông Vũ ngẩng đầu, rốt cuộc cũng nhìn thẳng tôi, sau một lúc yên lặng rất lâu, anh nhếch môi cười, “Nguyện vọng của anh, vĩnh viễn không có khả năng thực hiện được.”

Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.

Tô Kỳ tò mò hỏi, “Rốt cuộc là nguyện vọng gì, mà ngay cả cậu cũng nói ‘Vĩnh viễn không có khả năng thực hiện được’?”

“Để em đoán xem!” Lâm Lị nghĩ, “Thi vào một trường đai học lớn sao?”

Tô Kỳ nói, “Với thành tích của Đông Vũ, thi vào trường đại học số một không phải việc khó, ước cái này làm gì?”

Lâm Lị lại đoán, “Sau này tìm được một công việc tốt!”

Tô Kỳ nói, “Thi được trường đại học lớn, công việc còn cần lo lắng sao? Lâm Lị, cậu đừng đoán mò. Đông Vũ luôn luôn bí hiểm, ai biết cậu ấy suy nghĩ cái gì chứ?”

Tôi đột nhiên đi đến công tắc điện, tắt đèn.

Trong nhà, lập tức chỉ còn lại ánh sáng của vài ngọn nến, làm nổi bật khuôn mặt của Đông Vũ, vẻ mặt anh có vài phần suy sụp.

Tô Kỳ kêu lên, “Nhanh ước đi! Cho dù có thể thực hiện hay không, nguyện vọng luôn luôn phải có! Nhắm mắt lại, nhất định phải thành kính!”

Lúc này Đông Vũ mới nhắm mắt lại, năm giây sau, anh thổi tắt ngọn nến.

Tô Kỳ đi tới bật đèn, cúi đầu lại thấy tôi thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, anh ta giật mình.

“Em làm sao vậy?”

“Không có gì!”

Tôi vội vàng nói, “Cắt bánh ngọt đi!”

Đông Vũ đột nhiên đứng dậy, “Không ăn nữa. Tớ và Lâm Lị đi đến hội đèn lòng ở công viên, hai người đi không?”

Tôi phản ứng kịp, sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi, trong công viên có hội đèn lồng, rất đẹp, tôi vẫn rất muốn đi cùng Đông Vũ.

Cảnh đêm, nhất định rất đẹp.

Nhưng mà…

Ánh mắt tôi lại nhìn Lâm Lị, vẻ mặt phức tạp.

Tô Kỳ lại không cho là đúng, “Hội đèn lồng sao? Hội đèn lồng có gì đẹp mà nhìn? Hôm nay là sinh nhật cậu, chúng ta đi hát đi!”

Tôi cũng nói, “Ừm, em cũng muốn ca hát!”

Lâm Lị nói, “Em muốn đi dạo hội đèn lồng! Cơ hội hiếm có, bình thường cũng không có! Cũng chỉ có trong khoảng thời gian Tết Nguyên Tiêu mới có! Tô Kỳ, Hạ Thuần, cùng đi đi!”

Tôi nói, “Em không muốn đi dạo hội đèn lồng.”

Tôi không muốn nhìn bộ dạng bọn họ tay trong tay dạo hội đèn lồng.

Dựa theo bình thường, lúc tôi bướng bỉnh như vậy, Đông Vũ sẽ thỏa hiệp trước, quan tâm cảm xúc của tôi trước.

Nhưng mà buổi tối ngày nào đó, anh lại không làm như vậy, chỉ nói, “Tô Kỳ, cậu cùng em ấy đi hát đi. Tớ và Lâm Lị đi dạo hội đèn lồng, chúng tớ hẹn nhau rồi.”

Nói xong, anh nói với Lâm Lị, “Chúng ta đi rửa bát đũa rồi đi!”

Lâm Lị gật gật đầu, hai người cầm bát đũa đi vào phòng bếp, vừa cười vừa nói rửa bát đũa.

Tôi đột nhiên phát hiện, tươi cười đáng quý của Đông Vũ, không thuộc về mình tôi nữa rồi.

Lúc anh nhìn tôi, cũng không tươi cười cưng chiều nữa rồi.

Mà hiện giờ một phần tươi cười trân quý, lại bị Lâm Lị cướp đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.