Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3144: Quả Trám (65)



Cô ấy chịu đựng tức giận, đưa thuốc cho tôi, nói, “Người bán thuốc nói, nếu mang thai không bao lâu, có thể dùng phương thức uống thuốc. Hạ Thuần, cậu còn nhớ rõ kỳ sinh lý lần trước đến lúc nào không?”

Tôi ngập ngừng nói, “… Tháng trước.”

Hàn Tiêu nhìn hộp thuốc, lập tức nói, “Cậu về nhà uống thuốc này thử xem! Nhưng mà nghe nói, nếu uống thuốc, sẽ rất đau, người bán thuốc nói, uống thuốc rồi, sẽ ra cục máu nho nhỏ, đó là thai nhi, nếu ra cái đó, thì sẩy thai thành công.”

Tôi cầm lấy thuốc, bối rối hỏi, “Thuốc này bao nhiêu tiền? Tớ trả cho cậu.”

“Không cần, không đắt.”

Cô ấy khoát tay, nói, “Cậu nhanh chóng uống đi! Bọn họ nói, càng sớm càng tốt, tổn thương với thân thể sẽ ít đi một chút.”

Tôi gật gật đầu.

Về đến nhà, mới vừa mở cửa, Đông Vũ còn chưa trở về, tôi cầm chặt hộp thuốc, vào thư phòng, đóng cửa lại, cẩn thận lấy thuốc ra, cẩn thận đọc hướng dẫn trên hộp thuốc.

Tôi đọc cẩn thận hướng dẫn, có chỗ hiểu có chỗ không, lúc đang không hiểu, phía sau truyền đến tiếng mở cửa.

Tôi sợ hãi luống cuống tay chân nhét hộp thuốc vào trong ngăn kéo, dấu đi, quay đầu lại, thấy là Đông Vũ, trên mặt càng khó xử.

“Anh…”

Tôi nhỏ giọng gọi anh, bộ dạng ra vẻ làm như không có việc gì.

Đông Vũ nhìn chăm chú tôi một lúc lâu, đột nhiên chất vấn tôi, “Vừa rồi em cầm cái gì trong tay thế?”

“Thuốc…” Tôi nói lỡ miệng theo bản năng, lập tức cắn môi, im miệng không nói.

Đôi mi đẹp của anh nhếch lên, càng lúc càng nghi ngờ, “Thuốc sao?”

“Ừm… Là thuốc cảm.”

Vẻ mặt anh lập tức khẩn trương đi tới, đưa tay muốn sờ trán tôi, “Bị cảm sao?”

Tôi tránh anh như tránh rắn rết, hất tay anh ra, kháng cự, “Đừng chạm vào em!”

Vẻ mặt anh cứng đờ, đôi mắt có chút lạnh lùng.

Tôi lập tức nói, “Anh đừng lo cho em, được không? Em có thể tự chăm sóc mình được.”

Đông Vũ lẳng lặng đánh giá tôi một lúc lâu, không nói cái gì, xoay người rời khỏi thư phòng.

“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng mạnh phát ra tiếng đinh tai nhức óc.

Tôi máy móc xoay người, chậm rãi mở ngăn kéo ra, nhìn hộp thuốc lẳng lặng nằm trong ngăn kéo, tâm loạn như ma.

Không lâu sau, cha và mẹ đều đã tan làm về nhà, làm xong bài tập, ăn xong cơm tối, tôi trốn vào phòng vệ sinh, vừa định chuẩn bị uống thuốc, nhưng ngoài cửa không ngừng có tiếng bước chân đi tới đi lui, trái tim tôi lại càng đập nhanh hơn, chột dạ không thôi.

Ngày hôm sau, trong thời gian tự học, Hàn Tiêu đưa tờ giấy hỏi, “Ngày hôm qua cậu uống thuốc chưa? Thế nào? Toàn bộ đều thuận lợi chứ?”

Tôi nhìn chữ viết xinh đẹp trên giấy, tâm tình phức tạp vo tròn tờ giấy.

Khi tan học, Hàn Tiêu đến tìm tôi, hỏi tôi vì sao không trả lời cô ấy.

Tôi nói, “Tối hôm qua người trong nhà đều có ở đó, không tiện.”

“Vậy làm sao bây giờ? Nếu không uống sớm một chút, có thể không có hiệu quả hay không?” Hàn Tiêu cực kỳ lo lắng.

Tôi đứng cạnh tường, cúi đầu, đôi mắt nhìn vào khoảng không.

Lại nghe cô ấy đột nhiên nói, “Hay là tối nay cậu đến nhà tớ, tớ sẽ nói với mẹ cậu là đến nhà tớ làm bài tập, sau đó… Tớ yểm trợ cho cậu, để cậu uống thuốc.”

Tôi vẫn trầm mặc không nói.

Hàn Tiêu cũng im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Không phải là cậu không nỡ bỏ đứa bé đấy chứ?”

“Làm sao có thể?”

Tôi lập tức ngẩng đầu lên, đỏ mắt nói, “Tớ chỉ mong sao đứa bé này… Tớ chỉ mong sao đứa bé này không tồn tại! Làm sao có thể không nỡ?”

Hàn Tiêu thấy cảm xúc của tôi không khống chế được, lập tức nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.