Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3155: Quả Trám 70



Tô Kỳ trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói: "Hạ Thuần, em có biết không? Nếu, có kiếp sau, mặc kệ em thích người nào, cho dù là lợi dụng anh, anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện để cho em lợi dụng anh tới cùng. Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ không, sẽ không bao giờ buông tay em."

Trong lòng tôi chấn động.

Liền nghe anh ta nói: "Lúc nãy Hàn Tiêu gọi điện thoại cho Đông Vũ, nói em ở nhà cô ấy. Chuyện lúc sau, anh sẽ thu xếp, giúp em xin nghỉ ở trường, còn về người nhà em, để anh nghĩ cách."

Đối phó với trường học, thật ra là chuyện rất đơn giản, anh ta tìm mấy người thành thạo, giả bộ làm phụ huynh học sinh, gọi điện thoại vào trường nói là tôi bị bệnh nên xin nghỉ, hơn nữa còn nhờ Hàn Tiêu mang đơn xin phép vào.

Còn về người nhà tôi, tôi cũng đã nghĩ ra biện pháp để đối phó.

Trước khi làm phẫu thuật, trong lúc tôi còn ở bệnh viện, chỉ cần uống thuốc xong, đợi cho mấy cô y tá đi rồi, tôi thay quần áo, lén lút về nhà, đến sáng ngày hôm sau, tôi sẽ giả vờ như đi học, sau đó quay trở lại bệnh viện.

Y tá không có quản lý tôi quá nghiêm ngặt, vì vậy sau khi làm kiểm tra buổi chiều xong, tôi lập tức thay quần áo, lén bắt xe về nhà.

Chiều hôm đó về đến nhà, tôi đẩy cửa ra, thấy mẹ đã nấu cơm chiều xong, nhưng điều làm tôi ngoài ý muốn chính là, Lily cũng có mặt ở đây.

Cô ta ngồi trên ghế sofa, Đông Vũ đang thu dọn chén dĩa, nhìn trên bàn bừa bãi, cũng đoán được là bọn họ đã ăn cơm chiều rồi.

Lily đang nói chuyện với ba tôi, tôi đứng trước cửa, có chút ngạc nhiên.

Liền nghe thấy tiếng mẹ tôi vừa dọn bàn xong đi tới, nhiệt tình rót cho Lily một ly trà, cười nói: "Lily, đừng khách sao! Cứ coi ở đây như nhà mình đi!"

Tôi vốn cho rằng, một ngày nay tôi không về nhà, mọi người trong nhà phải nên lo lắng mới phải.

Nhưng bọn họ lại xem tôi như không hề tồn tại.

Lily vui vẻ nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm, cười cười: "Cảm ơn dì!"

Mẹ tôi nở nụ cười: "Khách khí vậy sao?"

Nói xong, bà ấy nhìn ba tôi cười: "Ông xem, con bé Lily thật là đáng yêu, nghe nói thành tích học tập cũng rất tốt, là học sinh giỏi trong ban! Sau này, đậu đại học cũng không thành vấn đề!"

"Đúng vậy đó!" Ba tôi cũng nói theo.

Mẹ tôi nửa đùa nửa thật nói: "Lily à, sau này thường xuyên đến đây chơi đi! Rất hiếm khi Đông Vũ dẫn bạn học là nữ về nhà chơi, nếu là bạn tốt, thì phải nhớ thường xuyên đến đây!... Ai chà, nếu sau này con dâu của dì mà cũng được giống như cháu vậy, chắc dì có nằm mơ cũng cười đấy!"

"Mẹ..."

Đông Vũ đứng một bên nhíu mày, ánh mắt không thể nghi ngờ liếc nhìn về phía cánh cửa, rơi vào trên người tôi, động tác trên tay lập tức dừng lại.

Lily lại cười: "Dì à, dì... Dì đừng nói như vậy!"

Tôi ôm chặt cặp sách, yên lặng đi về phòng.

Có lẽ là tôi phát ra tiếng động quá nhỏ, cho nên mãi đến khi tôi xuất hiện ở phòng khách, mọi người mới chú ý tới tôi.

Mẹ quay đầu nhìn về phía tôi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, châm chọc: "A, cô mà cũng biết về nhà sao? Thật uổng công cô có một gia đình như vầy! Con nhỏ chết tiệt kia!"

Đông Vũ nhìn thấy tôi, bỏ mấy thứ đang cầm trên tay xuống đi tới, cúi đầu hỏi tôi: "Mấy ngày nay em đi đâu?"

Tôi xoay mặt, không thèm nhìn anh ta, thấp giọng nói: "Em về phòng đây."

Nói xong, tôi đi vòng qua anh ta về phòng mình.

Anh ta đuổi theo mấy bước, kéo tay tôi lại, nhìn thấy sắc mặt bệnh hoạng trắng xanh của tôi, chân mày nhíu lại: "Sao sắc mặt em lại kém như vậy?"

Tôi càng cúi thấp đầu, không dám nhìn anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.