Tiểu Dịch Thần thấy, không cam lòng ôm hươu cao cổ thật to lại chen đến trước mặt Hữu Hữu, nói với Nguyệt Dao, "Em gái em gái! Em không thích gấu bông này sao?! Là hươu cao cổ đó, sau này, chờ em lớn lên, có thể ôm nó đi ngủ đó nha!"
Mọi người nhìn thấy, được hình ảnh đầy yêu thương này sưởi ấm!
Hai anh trai nhỏ này, hẳn là song sinh? Thật là yêu thương em gái!
Nhìn ra được, hai bé này rất thương yêu em gái, nhất là mấy người phụ nữ có thai, nhìn vừa hâm mộ, lại vừa vui vẻ!
Rất nhiều gia đình, sinh hai con, thì hai đứa bé giành nhau một món đồ chơi còn không kịp, còn tranh giành tình cảm, chỉ sợ một bên được thiên vị, bên kia bị lạnh nhạt, thì sẽ xa lánh nhau.
Có đôi khi, cãi nhau là điều không thể tránh được.
Bởi vậy, quan hệ hòa thuận giữa trẻ con, là vô cùng đáng quý!
Tiểu Nguyệt Dao thấy hươu cao cổ Tiểu Dịch Thần ôm trong lòng, cũng theo bản năng vươn tay ra muốn bắt lấy.
Đối với bé mà nói, thế giới này, có nhiều thứ thú vị như vậy, chơi vui, mới lạ nữa!
Phàm là thứ bé chưa thấy qua, đều cảm thấy chơi thật vui!
Nhưng bé còn nhỏ như vậy, đâu biết chọn lựa gì, chỉ biết thứ đưa đến trước mặt, thì bé đều muốn bắt lấy.
Hữu Hữu thấy, lập tức kêu lên, "Mộ Dịch Thần, anh đừng ăn gian! Rõ ràng em gái là thích búp bê SD hơn!"
"Ai nói! Là em ăn gian mới đúng! Nếu không phải em hận không thể dùng búp bê SD che hết em gái, thế cho nên em gái mới không thấy đồ chơi anh ôm trên tay, em ấy mới không thích búp bê của em!"
"Anh thì biết cái gì! Con gái đều đã thích búp bê! Nhất là búp bê SD, tinh xảo như thật, em gái nhất định yêu thích không buông tay!"
"Chắc chắn là hươu cao cổ đáng yêu hơn, em gái nhất định thích món quà mà anh chọn."
...
Hai đứa nhóc một người nâng búp bê SD, một người ôm hươu cao cổ, vì vấn đề em gái thích quà của ai hơn, vậy mà tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng.
Người xung quanh cười vang thân thiện.
Khóe môi Mộ Nhã Triết co rút, đi tới nói, "Sao hai con lại cãi nhau rồi."
"Cha à, Hữu Hữu ăn gian."
"Anh mới chơi xấu đó! Em mặc kệ, dù sao em gái thích búp bê SD trước!"
Vân Thi Thi nhất thời dở khóc dở cười, lại hỏi Nguyệt Dao, "Nguyệt Dao à, tới cùng con thích đồ chơi do người anh nào chọn?"
Tiểu Nguyệt Dao nhìn nhìn búp bê SD trong tay Hữu Hữu, lại nhìn nhìn hươu cao cổ Tiểu Dịch Thần ôm, nhất thời, cảm thấy khó xử!
Lại nhìn ánh mắt tha thiết của hai bánh bao nhỏ, ánh mắt sáng ngời nhìn bé, căng thẳng đến nín thở!
Giống như không phải chỉ lựa đồ chơi, mà là đang tuyển cử gì đó rất thần thánh!
Trong lòng đang kêu, em gái, chọn anh chọn anh!
Bỗng nhiên Nguyệt Dao vươn hai tay ra, tách ra hai bên, một bàn tay cầm lấy búp bê trong tay Hữu Hữu, cánh tay kia thì cầm lấy hươu cao cổ trong lòng Tiểu Dịch Thần.
Vân Thi Thi giải thích nói, "Vậy là xong. Em gái các con rất tham, món nào cũng muốn."
Mộ Nhã Triết nâng trán, nói, "Đừng cãi cọ, nếu Nguyệt Dao đều thích, vậy thì lấy cả hai món."
Anh quay lại trước đài bắn súng trước, nói với nhân viên công tác, "Tôi chơi một lần nữa."
"Lại nữa!?"
Nhân viên công tác hoảng sợ, nhìn mảnh vụn bong bóng đầy đất, vội vàng cầu xin tha thứ, "Anh gì ơi, anh tha cho chúng tôi đi! Anh xem, anh bắn vỡ hơn phân nửa số bong bóng của chúng tôi, bong bóng còn lại còn lúc chưa đủ cho anh bắn! Máy bơm bóng của chúng tôi bị hỏng rồi, sức người thổi không kịp."