Mộ Nhã Triết nhìn sang một bên, thấy có hai nhân viên công tác đang đầu đầy mồ hôi cầm bong bóng, đang phồng má dùng sức thổi!
Bọn họ nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin.
Nhân viên công tác lập tức hoà giải, "Kĩ thuật bắn súng của anh mọi người đều thấy, nếu không... Hai món đồ chơi này đều đưa cho anh! Dù sao, anh được hơn tám trăm điểm."
...
Lúc rời khỏi khu vui chơi, Mộ Nhã Triết đẩy xe nôi em bé, trên mui xe mang một con hươu cao cổ thật to, vẻ mặt ngốc manh, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Tiểu Nguyệt Dao nằm trong xe nôi, tay ôm búp bê SD, khi thì nắm tóc của búp bê, khi thì xoay tay chân của búp bê, vô cùng vui vẻ.
Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu thì lại giống hai ông thần bảo vệ, canh giữ bên cạnh xe nôi, đi về phía bãi đỗ xe.
Vân Thi Thi đi sau cùng, nhìn hình ảnh này, trong lòng đột nhiên thấy thỏa mãn!
Có đôi khi, hạnh phúc thật sự chỉ là cảm giác trong nháy mắt!
Khi nhìn thấy hình ảnh nào đó, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong trái tim, lúc này, bỗng nhiên cô cảm thấy được, cả cuộc sống của mình, ngoại trừ những thứ hiện tại, thật sự không còn cầu mong gì nữa!
Cô lúc trước, lúc còn là thiếu nữ, thì mong muốn lớn nhất của cô, là gặp một người đàn ông thật lòng yêu thương, nắm tay người yêu, cùng đi vào cung điện hôn nhân thần thánh.
Nhưng mà giờ khắc này, bỗng nhiên cô lại cảm thấy, một hồi hôn lễ rình rang, hình như cũng không quan trọng đến mức đó.
Nhạt nhẽo là thật.
Lời này không giả!
Cuộc sống sau khi kết hôn, gió êm sóng lặng, mỗi ngày, ôm anh ngủ, tỉnh lại là có thể lập tức nhìn thấy khuôn mặt lúc ngủ của anh.
Có hai đứa con trai dở hơi, còn có một cô con gái đáng yêu, một đời này, trời xanh đối xử với cô không tệ!
Nhận được những thứ không dễ dàng, cô càng phải trân trọng gấp đôi!
Mộ Nhã Triết đẩy xe nôi, chợt phát hiện bên người có một chỗ trống, anh dừng bước, quay đầu lại, thì thấy Vân Thi Thi thong thả theo sát sau người, mỉm cười, đưa tay cho cô.
"Thi Thi, nắm tay của anh."
Vân Thi Thi giật mình, nhìn lòng bàn tay anh đưa tới, ngọt ngào cười, đưa tay cho anh.
Anh lập tức chặt chẽ nắm lấy.
Cô bước nhanh theo, đi đến bên cạnh anh, lại nghe anh nói, "Nhiều người, đừng đi lạc."
Cô ôm lấy cánh tay anh, mỉm cười với anh."Ừ."
...
Một nhà năm miệng về đến nhà, lại nhìn thấy một nhà Trương Vạn Tam canh giữ trước cửa nhà.
Bọn họ đi khu vui chơi một ngày, người nhà họ Trương đợi một ngày trước cửa nhà bọn họ.
Nhìn thấy Mộ Nhã Triết về, Trương Vạn Tam lập tức đón chào, dắt díu con cái tự mình giải thích, không nói gì ngoài việc hy vọng anh bởi vì chuyện nhỏ như vậy, mà làm ông ta khó giữ được bát cơm.
Người phụ nữ bên cạnh ngầm rơi lệ, hình như cũng hiểu chuyện lớn rời, tự biết đắc tội nhân vật lớn, không ngừng hối hận, nắm tay con trai, một lớn một nhỏ, không ngừng cúi đầu giải thích.
"Tổng giám đốc Mộ, chúng tôi biết sai rồi! Là chúng tôi có mắt như mù, xin anh tha thứ cho chúng tôi!"
Thằng nhóc kia cũng bị dọa sợ, không ngừng cúi đầu giải thích, giọng nói non nớt vô cùng run rẩy, không thấy sự hung hãn ương ngạnh lúc bắt nạt Hữu Hữu nữa, mà chỉ bất lực khóc, lau nước mắt, vô cùng đau lòng.
Đại để là ngày hôm qua đã bị Trương Vạn Tam trừng phạt độc ác một phen, biết sai lầm rồi.
Trái tim Mộ Nhã Triết cứng rắn, tự nhiên là không thèm quan tâm lý lẽ.
Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu cũng không quay đầu lại muốn vào cửa.
Ngay lúc người một nhà Trương Vạn Tam mất hết can đảm, bỗng nhiên Vân Thi Thi đi tới trước mặt bọn họ, ngồi xổm xuống, đưa cho bé trai một chiếc khăn tay.