Vân Thi Thi lại hết sức kinh ngạc với tình hình khôi phục của Vân Nghiệp Trình.
Từ khi ông được đưa đến nhà họ Cung, họ vẫn giữ liên lạc qua trò chuyện video clip.
Trong clip, cô có thể nhìn ra được, Vân Nghiệp Trình khôi phục rất nhanh, lại chưa từng nghĩ đến, khuôn mặt của ông có thể khôi phục hơn phân nửa, ít nhất, trải qua cấy da, một chút công năng khí quan có thể sử dụng bình thường.
Tuy mặt mũi không thể nói khôi phục như lúc ban đầu, nhưng là, trải qua điều chỉnh, đã vượt qua mong muốn của cô.
Càng kinh ngạc là, ông đã có thể mở miệng nói chuyện, qua mấy lần giải phẫu dây thanh, ông đã có thể dùng ngôn ngữ rõ ràng.
Vân Thi Thi vô cùng vui mừng, ôm Cung Kiệt, kích động nói không nên lời.
Cung Kiệt mỉm cười, "Chị, điều em hứa với chị, thì nhất định sẽ cố gắng, nói ra rồi, tự nhiên phải thực hiện!"
Vân Thi Thi cảm ơn anh từ đáy lòng, "Cảm ơn em! Tiểu Kiệt!"
"Nói cám ơn, không phải quá khách sáo sao?"
Cung Kiệt về nước, tự nhiên cũng là muốn giúp cô chuẩn bị hôn lễ.
Vốn dĩ Mộ Nhã Triết muốn mời truyền thông tới đưa tin toàn bộ hôn lễ, nhưng Vân Thi Thi nói, không cần rêu rao quá mức, thêm nữa là những vị khách đến tham dự hôn lễ, phần lớn có thân phận rất cao, nhất là người có thân phận như tiểu Kiệt, căn bản không thể xuất hiện trước màn ảnh.
Lại có, còn có rất nhiều chính khách quốc gia, rồi cả vương công quý tộc, nếu như để truyền thông trực tiếp, không khỏi quá hưng sư động chúng*.
*hưng sư động chúng: ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực
Cô muốn khiêm tốn một chút.
Hữu Hữu ở một bên nói, "Mẹ gả cho người đàn ông hoàn mỹ như cha con vậy, thì nhất định không khiêm tốn được!"
Một bên, Lục Cận Dự và Khương bị chọc cười ha ha.
"Lời này của Hữu Hữu giống như sấm truyền vậy!"
Mộ Nhã Triết nghe xong, trong lòng cảm thấy vui rạo rực, con trai mình khen ngợi mình như vậy, làm cha tự nhiên không tránh được ngầm tự hào!
Vân Thi Thi giận nói, "Hữu Hữu, mẹ đang nói nghiêm chỉnh! Việc kết hôn, nếu để mười máy quay cùng quay, mẹ sẽ căng thẳng!"
"Mẹ, mẹ đã quen hết rồi mà! Tuần lễ thời trang cũng đi rồi, lúc quay phim, nhiều máy quay chĩa vào mẹ như vậy, cũng không thấy mẹ căng thẳng gì!"
"Khác nhau mà!"
"Khác chỗ nào?!"
Vân Thi Thi nói lần thứ hai, "Kết hôn và quay phim là không giống nhau! Quay phim nếu như phạm lỗi, còn có thể quay lại, nhưng mà kết hôn, thì lại không thể có một chút sai lầm nào, bởi vì không thể làm lại! Đời người chỉ có một cơ hội, cho nên vô cùng căng thẳng."
Cung Kiệt nói, "Nói tới đây, em rất tò mò, vì sao phù rể không có phần của em."
Hữu Hữu nói, "Bởi vì cha sợ cậu một lời không hợp sẽ phá hỏng hôn lễ."
Hữu Hữu còn nói, "Phù rể rất tốn công lại không có kết quả tốt, chắc chắn cậu không chịu nổi khổ cực."
Tiểu Dịch Thần cũng nói, "Đúng vậy, phù rể là làm trâu làm ngựa cho chú rễ, cậu chịu làm sao?"
Tiểu Dịch Thần nói, "Phá hiện trường chỉ là chuyện nhỏ, nếu nửa đường cậu hối hận, không đành lòng gả mẹ cho cha, kéo tay mẹ bỏ chạy, vậy thì cha ở trên mặt đất làm sao đuổi theo kịp."
Hai nhóc con kẻ xướng người hoạ.
"Xì" một tiếng, Vân Thi Thi cười trộm.
Mặt Cung Kiệt xanh mét, "Cậu mà không nỡ, còn có thể cố ý chạy về nước hả? Nể mặt Nguyệt Dao, cậu không có khả năng phá hoại hôn lễ."
Anh cũng không muốn già mồm cãi láo.
Anh đã yên lặng nhận việc Mộ Nhã Triết trở thành anh rể của anh.
Vân Thi Thi ở một bên bổ sung, "Nguyên nhân quan trọng nhất là, phù rể không thể quá đẹp trai, bằng không đoạt ánh sáng của chú rể, vậy thì không ổn chút nào!"