Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3222: Hôn Lễ Thế Kỷ (7)



Hữu Hữu biết rõ của cải của Cung Kiệt, tuyệt đối là cấp bậc giàu có.

Chỉ riêng thu nhập các đơn đặt hàng hàng năm ở khu vực Bắc Mĩ, vượt qua vài tỷ đô – la, khấu trừ chi phí tổn hại, lợi nhuận trên 30 triệu đô – la.

Đây là chỉ riêng thu nhập đơn đặt hàng ở khu vực Bắc Mĩ.

Ngoại trừ nơi đó, giao dịch súng ống đạn dược ở khu vực Châu Phi lại càng khả quan.

Quan trọng nhất là, Cung Kiệt nắm trong tay hai khu công nghiệp quân sự, xuất xưởng súng ống đạn dược đến các quốc gia khác, béo bở xa xỉ.

Hữu Hữu từng dùng một câu để hình dung Cung Kiệt, người cậu này của cậu, giàu đến chảy mỡ, tiện tay mò mẫm bả vai của anh, đều đầy ngấn mỡ, bởi vậy, tiện tay ném ra một triệu đô – la, đối với anh mà nói, tuyệt đối không đáng giá nhắc đến!

Chỉ là, số tiền này đối với cha mà nói, vẫn tương đối khách quan.

Hữu Hữu đau lòng vì cha vài giây.

Hoa Cẩm từ đoàn làm phim chạy đến, đẩy cửa ra liền thấy Cung Kiệt, nháy mắt lưng cứng đờ.

Trời ạ, vị thái tử này lại đến nữa.

Ma Quân đại nhân.

Hoa Cẩm cố ý đi qua Cung Kiệt, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Dịch Thần, Cung Kiệt thấy anh ta cố ý trốn tránh mình, hơi nhăn mày, “Sao anh lại trốn tránh tôi? Tôi sẽ ăn thịt người sao.”

Anh sẽ…

Chỉ là, lời này Hoa Cẩm chỉ dám nói ở trong lòng, không dám nói ra!

Cung Kiệt là khắc tinh của anh ta, trong cảm nhận của anh ta, còn là cấp bậc Đại Ma Vương.

“Không nói nhiều với mấy người nữa! Em đi ôm cháu gái của em đây!”

Nói xong, Cung Kiệt đứng dậy, đi đến phòng trẻ sơ sinh.

Trở về thảo luận chuyện kết hôn, thế cho nên anh còn chưa gặp một lần Tiểu Nguyệt Dao anh ngày nhớ đêm mong!

Đi vào phòng trẻ sơ sinh, Tiểu Nguyệt Dao đang nằm trong nôi ngủ say, Cung Kiệt không nỡ quấy nhiễu bé con, yên lặng ngồi một bên, một tay chống má, cứ như vậy lẳng lặng tựa vào giường nhìn bé con.

Cũng không biết nhìn như vậy bao lâu, Tiểu Nguyệt Dao ngáp một cái, mơ màng tỉnh lại.

Nhìn thấy bé con ngáp, Cung Kiệt cũng vô ý ngáp theo.

Đều nói người có quan hệ thân mật, nếu một người ngáp một cái, người kia cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Tiểu Nguyệt Dao mở to mắt, con ngươi đen tuyền xoay xoay, nhìn thấy anh, hơi nâng tay nhỏ lên, chỉ vào anh, y y a a, rơi vào trong mắt Cung Kiệt, trái lại giống như chào hỏi anh.

Gạo nếp nhỏ này, rõ ràng nhận ra Cung Kiệt, hưng phấn giẫm giẫm chân, bàn tay nhỏ hướng về phía anh, nắm lấy!

Đây là tuyên bố cầu ôm ấp!

Cháu gái đòi ôm, làm cậu, tất nhiên là vui vô cùng!

Cung Kiệt đưa tay, luồn qua nách đứa bé, ôm Tiểu Nguyệt Dao vào trong ngực.

Nhưng màn tiếp theo, lại làm anh dở khóc dở cười!

Có lẽ ngủ lâu rồi, bé con hơi đói, đôi tay quen thuộc gạt áo Cung Kiệt, mở cái miệng nhỏ, ngăn cách bởi quần áo, chuẩn không có lầm ngậm chặt ngực Cung Kiệt.

Lưng Cung Kiệt cứng đờ, cúi đầu nhìn bộ dạng thèm ăn của Tiểu Nguyệt Dao, miệng nhỏ để lại trên quần áo anh một vòng nước, anh không nói gì.

Anh đâu có sữa?

Một màn này, không khéo bị Hữu Hữu đẩy cửa đi vào nhìn thấy, cậu vốn sững sờ, lập tức cười ngửa tới ngửa lui.

“Ha ha ha ha!”

Tiếng cười của Hữu Hữu, hấp dẫn một đám người đi đến.

Mộ Nhã Triết đi vào phòng, thấy Tiểu Nguyệt Dao ghé vào ngực Cung Kiệt, tay nhỏ vỗ vỗ mặt anh, bộ dạng muốn bú sữa, hút không được sữa, còn có chút mất hứng, kêu rên ‘hừ hừ’ vài tiếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.