Anh quay đầu lại, ra lệnh với Tần Chu, “Nhét lì xì.”
Tần Chu nhanh chóng ngồi xổm người xuống, nhét một bao lì xì vào trong khe cửa.
Tiểu Dịch Thần tham lam nói, “Không đủ! Một chút tiền lì xì như vậy đã muốn đuổi chúng con sao?”
Tần Chu tiếp tục liều mạng nhét, đến khi nhét bao lì xì cuối cùng trên tay, vẫn không được qua cửa.
Khương Thân ở bên ngoài kêu lên tội nghiệp, “Chị dâu! Chị hãy thương xót cho lão đại đi! Lão đại bị cậu em vợ giày vò không ít, làm hơn một trăm cái chống đẩy và nằm ngửa ngồi dậy, mệt đến mức sắp tê liệt rồi!”
Vân Thi Thi ngồi ở trên giường, nghe thấy giọng nói, che miệng cười trộm.
Cô sớm đã dự đoán được, Tiểu Kiệt sẽ không cho anh vào cửa dễ dàng!
Sao cô lại không biết chứ, cho nên mới bảo Tiếu Tuyết và Mộc Tịch qua đó cầu xin, Tiểu Kiệt nghe lời của cô, mới bỏ qua cho Mộ Nhã Triết.
Nhưng mà đến khuê phòng, vẫn còn một cửa nữa!
Quân Mặc nhìn qua mắt mèo, “Chú rể, anh có biết số đo ba vòng của cô dâu không?”
Ngoài cửa vang lên tiếng thổn thức, mặt Vân Thi Thi đỏ bừng lên.
Trong hôn lễ, phù dâu canh cửa, nếu chú rể đón dâu, tất phải trải qua mấy đề bài gây khó dễ, vấn đề này không tính là hà khắc, chỉ làm bầu không khí thêm náo nhiệt mà thôi.
Mộ Nhã Triết mỉm cười, lại nói, “Biết, nhưng không tiện để lộ.”
“Không tiện để lộ hay là không biết?”
“Đương nhiên biết rõ.”
“Chậc chậc!”
Tiếu Tuyết đánh giá, “Thi Thi, chồng cậu thực sự bảo vệ cậu.”
“Ngoài cửa nhiều phù rể như vậy, tổng giám đốc Mộ chắc chắn sẽ không nói.” Mộc Tịch lại nói.
Quân Mặc lại ra đề khác, “Chú rể, cô dâu hỏi anh có lời gì muốn nói với cô ấy hay không?”
Vân Thi Thi lập tức biện hộ, “Quân Mặc, tôi không có nói như vậy.”
“Xuỵt!” Quân Mặc bảo cô chớ có lên tiếng.
Lại nghe giọng nói dịu dàng của Mộ Nhã Triết từ ngoài cửa truyền đến, “Thi Thi, anh yêu em!”
Thổ lộ trực tiếp như vậy, đối với người đàn ông luôn giữ kín mọi chuyện ở trong lòng mà nói, không thể nghi ngờ là vô cùng dũng cảm nhiệt tình!
Tần Chu lại bất mãn, “Tổng giám đốc Mộ, anh nói một câu như vậy, không qua được cửa đâu!”
Mộ Nhã Triết cười, “Tôi còn chưa nói xong!”
Mọi người nín thở tập trung nghe.
Lại nghe anh chậm rãi nói, “Trước đây, anh chỉ dám nói ‘Anh thích em’, là vì ba chữ ‘Anh yêu em’ quá xa lạ, lại quá trầm trọng. Nhưng từ hôm nay trở đi, mỗi ngày anh đều nói với em một câu ‘Anh yêu em’. Anh luôn không quen biểu đạt, làm em bị ấm ức rất nhiều! Chúng ta một đường đi tới, trải qua rất nhiều nhấp nhô và mưa gió, bởi vì tính cách của anh, luôn luôn không biết nói chuyện, sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà em biết không? Mỗi lần nhìn thấy em, trái tim anh đều nói với em, ‘Anh yêu em’, cho dù em không nghe thấy.”
Quân Mặc và Tiếu Tuyết nhìn nhau, bị chân tình của anh làm cho cảm động.
Tim Vân Thi Thi cũng đập nhanh và loạn nhịp, cực kỳ cảm động, vành mắt đỏ lên, hồi tưởng lại những chuyện quen biết anh từ trước đến nay, mỗi một hình ảnh, giống như đèn kéo quân, từng màn lóe lên trước mắt cô.