Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3242: Hôn Lễ Thế Kỷ (27)



Tiểu Dịch Thần yên tâm, ít nhất hai Tiểu Hoa đồng không làm ra cái gì rối loạn, chắc là trải qua huấn luyện đặc biệt, lúc lên sân khấu, cũng không có luống cuống.

Tất cả tân khách ở đây đều ao ước không thôi nhìn đôi cô dâu chú rể!

Mộ Nhã Triết kết hôn, cho đến bây giờ đều là vạn người chú ý, người đàn ông khiến cho bao nhiêu người liếc mắt nhìn, cũng có một mặt dịu dàng như vậy!

Hôn lễ xa hoa như thế, khó mà có được, anh đã hao phí hết bao nhiêu tâm tư vào trong hôn lễ này.

Cảm thán hôn lễ xa hoa, đồng thời cảm động chi tiết trong hôn lễ, không gì không đủ, anh đều tự thân tự lực!

Sau đó, Vân Thi Thi thay quần áo kiểu Trung Quốc, cùng Mộ Nhã Triết tiến vào hội trường tiến hành nghi thức cổ điển, nói tương đối, hôn lễ kiểu Trung có vẻ chính thức, chẳng qua, cho dù trải qua ôm hôn cảm động ở trong hôn lễ ngoài bãi cỏ, tân khách vẫn ghen tị như cũ.

Đàn ông thì ghen tị Mộ Nhã Triết cưới được người vợ xinh đẹp như vậy, còn phụ nữ, thì lại hâm mộ Vân Thi Thi có thể gả được cho người đàn ông mình yêu thương, nâng niu cô trong lòng bàn tay, nhân sinh có thể nói là vô cùng viên mãn rồi!

Sau khi kết thúc buổi lễ, khi xuống dưới mời rượu, cửa hội trường đột nhiên được người ta đẩy ra.

Cửa hội trường cực kỳ nặng, bởi vậy cho dù ở trong hội trường tiếng động xôn xao bao nhiêu, tiếng người ồn ào, khi cửa bị đẩy mạnh ra, tất cả mọi người đều bị âm thanh này hấp dẫn, nhìn lại theo tiếng.

Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi vốn đang mời rượu, nghe thấy động tĩnh, cũng quay đầu lại, trong mắt lộ ra nghi hoặc.

Sao cửa này có thể mở ra không lý do được?

Tân khách đã đến đông đủ, không có quên, bên ngoài cũng có người canh giữ, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.

Sao có thể…

Vân Thi Thi nhìn về phía cửa, thấy ngược với ánh sáng, một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, bởi vì khuất sáng, thấy không rõ vẻ mặt của ông ta lắm, nhưng mà dựa vào hình dáng, lờ mờ nhận ra được, nhất định là một người đàn ông rất cao.

Từ khí tràng giơ tay nhấc chân của ông ta, nhất định là một người đàn ông trung niên, lờ mờ có thể trông thấy ông ta khoác áo gió, phong thái phi phàm.

Không giống với những người đàn ông trung niên khác, trên người ông ta, có một loại khí phách phi phàm, khí phách này, cho dù thấy không rõ mặt mũi ông ta, một phần khí tràng đó, có thể làm người ta cảm nhận được lạc vào cảnh giới kỳ lạ!

Cung Kiệt đứng ở phía sau Vân Thi Thi, nhìn về phía ông ta, trái tim đột nhiên cứng lại, vô ý thức lẩm bẩm, “Cha…”

Vân Thi Thi nghe vậy, quá sợ hãi.

Cha…

Người đàn ông Tiểu Kiệt xưng là cha, không phải là…

Mộ Nhã Triết sinh ra nghi ngờ, đã thấy người đàn ông đứng yên lặng một lát, sau đó đi tới chỗ Vân Thi Thi, mãi đến khi chậm rãi đi vào hội trường, khuôn mặt anh tuấn của ông ta lúc này mới lộ ra dưới ánh đèn!

Người đàn ông cầm cái tẩu trong tay, đập vào mắt mọi người là một khuôn mặt anh tuấn, đã nhiễm lên dấu vết năm tháng, vẫn còn hình dáng như điêu khắc, lại khó mà che dấu một phần tuấn tú trước đây!

Nói vậy lúc còn trẻ tuổi, nhất định là một người đàn ông tuấn tú tác phong nhanh nhẹn!

Ông ta vẫn mặc tây trang phong cách nước Anh, thân thể to lớn, tôn lên khí phách phi phàm, lông mày giống như Cung Kiệt, vô cùng thâm thúy.

Không thể tưởng tượng được, một người đàn ông có tuổi như vậy, nhìn giống như mới hơn ba mươi, trải qua biến đổi lớn lao trong cuộc đời, thay đổi theo năm tháng, ông ta giơ tay nhấc chân, đều tản mát ra hương vị mê người.

Đây là một loại hào nhoáng trải qua năm tháng, lắng đọng lại thành thành thục ổn trọng, cho dù không còn trẻ tuổi, vẫn hăng hái như cũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.