Một mặt, anh ta ghen tỵ Mộ Nhã Triết tài giỏi, dù rời khỏi Mộ thị, nhưng không những không hề trắng tay, mà lại còn huy hoàng hơn trước bao nhiêu!
Ngược lại anh ta thì sao?
Anh ta yêu Mạnh Tinh Tuyết như vậy, nhưng lại không thể kết hôn cùng cô, còn không phải cũng là vì vậy sao?
Cho dù anh ta lên làm gia chủ nhà họ Mộ thì thế nào chứ?
Còn không phải chỉ là một con rối, không được nắm quyền, luôn phải nhìn sắc mặt Mộ Lâm Phong mà làm việc?
Chờ đến khi Mộ Nhã Triết cùng Vân Thi Thi đến bàn tiệc của bọn họ kính rượu, mọi khách mời khác đều kích động đứng lên, chỉ có Mộ Lâm Phong và Mộ Yến Thừa rầu rĩ không vui ngồi tại chỗ, vẻ mặt mất tự nhiên, vừa có chút xấu hổ, nhưng phần lớn lại là khó chịu!
Lại nhìn Mộ Nhã Triết, anh vẫn bình tĩnh mỉm cười, nhưng chẳng lẽ chỉ trông cậy vào việc kính một chén rượu, liền có thể “nhất tiếu mẫn ân cừu”*?
*nhất tiếu mẫn ân cừu: cười một tiếng liền quên hết thù oán.
Tư thái của anh mặc dù không ngạo mạn, nhưng cũng không có mấy phần tôn kính, cùng lắm chỉ giới hạn ở hai chữ “chú hai” mà thôi.
Lúc này Mộ Lâm Phong mới cầm chén rượu đứng lên, nhìn anh một cái, sau đó lại quay qua nhìn Vân Thi Thi, cố gắng muốn nở nụ cười, nhưng lại không nén được vẻ mặt khó chịu, cho dù cười, cũng càng làm người ta cảm thấy khó chịu.
“Chúc mừng!”
Ông ta lạnh nhạt nói một câu như vậy, liền bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Trong lòng thầm nghĩ, thằng nhóc Mộ Nhã Triết này, coi như còn biết nể tình, đến bàn ông ta kính rượu.
Mộ yến thần thấy Mộ Lâm Phong đứng lên mời rượu, cũng bất đắc dĩ cầm chén rượu đứng lên, lạnh nhạt nói: “Anh hai, chúc anh tân hôn hạnh phúc!”
Sau đó anh ta cũng cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch rồi im lặng ngồi xuống, một câu dư thừa cũng không có.
Trong mắt bọn họ, Mộ Nhã Triết làm vậy, cũng chỉ là diễu võ giương oai với bọn họ mà thôi.
Nhưng thực tế thì sao?
Người đàn ông xấu xa nào đó, đúng thật là muốn diễu võ dương oai, mời bọn họ đến hôn lễ, chẳng qua là chắc chắn bọn họ ngại mất mặt, sẽ không dám làm ra chuyện gì, bọn họ đã chịu đến, nhất định sẽ phải cho anh phần mặt mũi này.
Có thể mục đích của Mộ Nhã Triết tuyệt đối không đơn thuần, khách quý đang ngồi ở hôn lễ này, có không ít người là đối tác làm ăn, anh muốn để bọn họ hiểu được, thực lực hiện giờ của tập đoàn Thánh Ngự.
Anh muốn, sau này bọn họ đừng có làm ra loại chuyện lấy trứng chọi với đá, gây sự với anh!
“Chú hai, Yến Thừa, hai người đã đến, cháu dĩ nhiên cũng phải cảm ơn! Những chuyện khó chịu trước đây của tôi với nhà họ Mộ, liền để nó bay theo quá khứ đi!”
Mộ Nhã Triết lại rót một chén rượu, kính hai người.
Khóe miệng Mộ Lâm Phong run rẩy, lúc này ông ta không thể không đứng dậy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Nhã Triết à, lúc trước chú hai quả thật không nhìn lầm cháu! Nhìn cháu bây giờ có được thành tựu huy hoàng, chú hai cũng mừng cho cháu!”
Mộ Yến Thừa lại có chút không cam lòng, chỉ đơn giản dứng dậy, Khương Thân đi tới, khinh bỉ nhìn anh ta, rót đầy rượu vào chén, nhưng lại lạnh nhạt nói: “Cậu hai Mộ, hôm nay là ngày vui của lão đại chúng tôi, là dịp khó có được, anh cứ ăn uống tự nhiên!”
Mộ Yến Thừa nghe được lời này, vẻ mặt liền buồn nôn giống như vừa nuốt phải con ruồi vậy.
Ăn uống tự nhiên?
Anh ta không phun ra xem như đã là nể tình!
Khương Thân này, quả thật là muốn ăn đòn.
Mộ Lâm Phong cân nhắc thật lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Nhã Triết, đúng lúc khó có dịp gặp được cháu, chú có chuyện muốn bàn bạc với cháu một chút!”
“Hôm nay là ngày cháu kết hôn, không nói chuyện công việc!”