Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Cung Kiệt mỉm cười, chậm rãi cầm lấy một khẩu Desert Eagle từ trong rương ra, xoay xoay vài vòng, ánh mắt đảo qua phía người đang im lặng kia một hồi rồi quay sang nói với Vân Đạm Phong: “Đây chỉ là những món đồ chơi mà thôi, các người chắc chắn là vì những món đồ chơi này mà bắt tôi sao?”
“…”
Khi anh nói với Vân Đạm Phong câu này, toàn bộ khoang tàu chìm vào im lặng. Ngoại trừ Hữu Hữu ra, tất cả những người còn lại đều cứng đờ, mặt không có chút biểu cảm.
Lúc này, đến sắc mặt của Jack trở nên xanh ngắt.
Món đồ chơi?
Những cây súng giá trị này lại bị anh ta nói thành… món đồ chơi?
Nói đùa gì thế này!
Cả đám người như hóa đá.
Tuyết Hồ cười lạnh nói: “Cung Kiệt, đây có phải đồ chơi không, anh đừng lãng phí thời gian của mọi người?”
Viên cảnh sát dưới trướng thay hắn lau chùi cây súng lục rồi đưa tới trước mặt, ánh mắt vô cùng chân thành nói: “Thưa sếp! Đây tuyệt đối không phải đồ chơi! Đây tuyệt đối là súng thật đạn thật! Xin sếp lập tức ra lệnh bắt người!”
Cung Kiệt tươi cười quay đầu lại, vẫn cầm súng phe phẩy trên tay, động tác vừa tao nhã vừa chậm rãi, ngữ điệu trầm thấp nói: “Tôi nói là đồ chơi thì chính là đồ chơi. Hay là chúng ta thử một chút?”
Họng súng đen ngòm hướng về ấn đường của Tuyết Hồ, tất cả mọi người đều khẩn trương, lần lượt cầm súng lên hướng về phía Cung Kiệt.
Dường như là chỉ cần anh ta bóp cò thì một giây sau, bọn họ sẽ bắn chết anh!
Cung Kiệt bỉu môi, bóp cò, “bang” một tiếng nhưng lại không có đạn bay ra, chỉ có một tia laser đỏ chuẩn xác chiếu vào ấn đường của hắn.
Tuyết Hồ giật mình, có chút không ngờ đến.
Súng này…
Đúng là giả sao?
Cung Kiệt rút súng lại, vừa nhìn chằm chằm vào Jack vừa đi đến trước rương hàng, tùy tiện cầm lên một cây Desert Eagle, nhắm xuống mặt sàn rồi bóp cò, “bang” một tiếng, lại là một tia laser chiếu ra.
Đây thật sự là súng giả sao?
Gương mặt của Jack bị chấn động không thể tả!
Những thứ này là đồ chơi, căn bản không có lực sát thương!
Chẳng trách anh ta dám để chúng ta tùy tiện lục soát, không chút gì là sợ hãi!
Tuyết Hồ lại nghĩ đến gì đó, đến trước xe chở hàng của Dimon, mở cửa rồi lấy từ bên trong ra một vài món đồ chơi, xem xét thật kỹ lưỡng. Vẻ ngoài giống như vậy nhưng lại không phải là súng thật!
Cô bị anh ta tính kế rồi.
Trừ phi là anh ta sớm đã biết bị theo dõi, nên những cây súng đồ chơi này đều là đồ dùng để che mắt!
Dimon cảm thấy vô cùng sửng sốt, trừ phi là tên nhóc này đã sớm biết bị hình cảnh quốc tế theo dõi, cho nên dùng súng đồ chơi để làm hàng giao dịch. Cậu ta cố ý dùng súng giả để qua mắt.
Biểu cảm của Tuyết Hồ vô cùng phức tạp, cô quẳng súng lại vào rương hàng, quay lại trước mặt Cung Kệt, nắm lấy cổ áo anh ta rồi trừng mắt, nghiến răng nói: “Anh chơi tôi sao?” Cung Kiệt cười nhẹ: “Tôi nào dám?”
Tuyết Hồ ra lệnh: “Mở toàn bộ các thùng hàng ra cho tôi!”
“Thưa sếp, trừ phi có lệnh lục soát, nếu không tôi có quyền từ chối yêu cầu vô lý này của cô!” Cung Kiệt vô cùng tự nhiên cắt ngang lời cô, miệng như mỉm cười lại như có ẩn ý gì khác: “Nếu không, thưa sếp, cô đang xâm phạm nhân quyền đấy!”
“Muốn có lệnh lục soát đúng không?”
Tuyết Hồ cười lạnh, cầm lấy điện thoại vệ tinh đi ra một bên rồi gọi về cho tổng bộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.