Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương “Có rất nhiều người hận cậu đến tận xương tủy, muốn băm cậu thành trăm mảnh, cô ta cũng phải có bản lĩnh đó mới được.” Tuyết Hồ đi đến trước mặt anh, ánh mắt nhìn đảo khắp người một lượt giống như dao băng lăng trì! Cô siết chặt nắm tay, nhìn thấy anh ta là như nhìn thấy các thành viên trong đội ngũ hi sinh năm xưa. 54 đội viên toàn bộ đều chết, chỉ còn lại mình cô, chỉ là vì cô chính là cô gái duy nhất trong đội. Cô không biết đó là thương hại hay là gì khác, cô sống sót nhưng lại cảm thấy mình thật vô năng. Cho tới nay, cô luôn dốc toàn lực để đuổi bắt anh, dồn mọi tâm trí, nhưng lần nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy anh thoát thân không chút tổn hại! Không cam lòng. Cô không cam lòng! Không biết là bao giờ, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày cô có thể phục thù cho 54 thành viên của tiểu đội Alpha! Cô nói: “Cung Kiệt, anh đừng vội đắc ý! Sớm muộn cũng có một ngày tôi chính tay đâm chết anh, báo thù cho đội viên của tiểu đội Alpha.” Cung Kiệt nghe vậy mỉm cười, khinh khỉnh cúi đầu, khi đến gần cô, anh nhấn mạnh từng chữ nói: “Tôi rất trông chờ ngày hôm đó.” Tuyết Hồ vô cùng tức giận, cô dùng hết sức mới khống chế được chính mình, quay người giơ tay thật mạnh: “Giải tán!” Theo lệnh của cô, toàn bộ đội ngũ do cô dẫn đầu lập tức rời khỏi. Jack tức giận đến phát điên, nhưng dù là vậy cũng chỉ có thể bất lực nhìn Cung Kiệt ở sờ sờ trước mặt, chứ không cách nào bắt được anh ta. Cảm giác thất bại này khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả! “Tập đoàn Cụ Phong, chúng ta cứ chờ xem!” Hắn giơ ngón giữa lên rồi xoay người rời khỏi. Hữu Hữu nhíu màu, nhìn mớ súng ống quăng đầy trên đất, ngờ vực hỏi: “Toàn bộ đều là đồ chơi thật sao?” “Súng mô phỏng và súng thật chỉ có khác nhau một vài chỗ. Có thể nói là súng thật, nhưng cũng có thể nói là đồ chơi, không ai có thể phản bác cháu. Chỉ là, những món súng ống đạn dược thật trong đống hàng đó không thể để lộ được, nếu không thì cậu không cách nào chống lại lệnh bắt người của cô ta.” “Cô ta dám bắt cậu sao?” “Sao lại không dám?” Cung Kiệt cười: “Nằm mơ cô ta cũng muốn bắt cậu.” “Cháu còn tưởng tập đoàn Cụ Phong vô pháp vô thiên, không ai dám bắt chứ.” Cung Kiệt cười trừ: “Vậy sao? Trong mắt cháu, Cụ Phong là như thế sao?” “Không phải sao?” “Không hẳn.” Cung Kiệt lại nói: “Thế giới này có rất nhiều phép tắc để giữ cho cân bằng, không có cái gì gọi là độc tôn độc tài. Tập đoàn Cụ Phong độc bá giang sơn vũ khí đạn dược, có người cũng muốn áp chế tập đoàn Cụ Phong. Dù sao thì chúng ta xâm phạm vào lợi ích của rất nhiều tập đoàn. Tuy rằng bọn họ không thể dung tha chúng ta nhưng lại phải phụ thuộc vào chúng ta.” Không dung tha Cụ Phong, lại phải dựa vào Cụ Phong, nghe có vẻ thật mâu thuẫn. Nhưng phép tắc trên thế giới là như vậy, không có một ai có thể độc tôn độc tài, chỉ có cùng nhau giữ thế cân bằng mà thôi. Tập đoàn Cụ Phong trong thị trường súng ống đạn dược có thể nói là độc tôn, chỉ nói riêng về công xưởng cũng đã có hơn mấy chục. Cho dù là công xưởng vũ khí của những đế quốc lớn như M và E cũng chỉ có thể bằng cỡ công xưởng của Cụ Phong mà thôi. Cục diện của thị trường vũ khí từ trước tới nay đều rất rõ ràng, năm tập đoàn lớn nhất chính là liên minh năm phe. Cho đến khi Cụ Phong được sáng lập, có thể nói Cung Thiếu Ảnh là một thiên tài, nửa đời người sáng lập tập đoàn Cụ Phong và không ngừng khuếch trương nó. Đến hôm nay, liên minh năm phe đó dần dần càng lúc càng phụ thuộc vào súng ống đạn dược sản xuất từ công xưởng của Cụ Phong.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.