Làm sao để đối mặt với những câu hỏi xảo quyệt và khắc nghiệt, đối mặt với phỏng vấn, kĩ xảo phát ngôn, công ti yêu cầu phải biết lắng nghe, hơn nữa, không được để lộ chút sơ hở.
Cố Tinh Trạch chính là sách giáo khoa mẫu.
Dù là câu hỏi cay độc, anh vẫn có thể dựa vào năng lực phản ứng tuyệt vời, ba lạng địch ngàn cân, dù phải đối mặt với truyền thông ở mọi lúc mọi nơi, vẫn có thể ứng phó như thường.
Còn Đường Vũ chính là tài liệu phản diện điển hình.
Ngoại hình không tệ, hành động tạm được, nhưng ăn nói không động não hết lần này tới lần khác.
Hậu quả mọi người đều biết, từ ngôi sao rơi xuống đáy vực, rơi rất thảm.
Cục diện giới giải trí bây giờ, nghệ sĩ không còn giống như trước, được thổi phồng lên tận mây xanh. Dù cô có là nữ thần quốc dân đi chăng nữa, nhưng nếu phát ngôn sai lầm, sẽ lập tức bị bôi đen không ngóc đầu nổi.
Ngoài cái này ra còn có một loạt chương trình học khác, đủ một tháng, đầy ắp chương trình học, ngoài ra, nghi thức khởi động máy của “Quả trám” cũng sắp tới, Tần Chu thông báo cho cô ba ngày sau đến tổ kịch để thử trang phục.
Nói chung, lịch trình dày đặc, không có một kẽ hở.
Khi cô cầm tờ kịch trình trên tay, cả người cứng đơ!
“Sao kín thế này?”
Vân Thi Thi kháng nghị yếu ớt.
Một tháng ba mươi ngày, lịch trình xếp đầy hai mươi chín ngày, còn một ngày thì phải đi tổ kịch thử trang phục, lịch trình này, chặt chẽ đến khó tin.
“Đây mà là kín sao?”
Tần Chu cười khẽ: “Vậy là cô chưa thấy qua lịch trình của Cố Tinh Trạch rồi.”
“Lịch trình của anh ấy?”
Còn nhiều hơn cả lịch trình của cô sao?
“Cô nha...còn chưa chính thức bước vào giới này, coi như tôi nhẹ tay với cô. Cô xem lịch trình của Cố Tinh Trạch này...” Tần Chu nhẹ nhàng đưa tờ lịch trình của Cố Tinh Trạch cho cô.
Chỉ mới mười lăm ngày, đã xếp khoảng ba mươi hai thông báo, trừ thông báo ra thì thời gian còn lại hầu như tất cả đều bay trên trời, sợ là giấc ngủ mỗi ngày sẽ cực kì hiếm hoi?
Trong lòng có sự đau xót mơ hồ!
Bề ngoài của minh tinh vinh quang rạng rỡ, nhưng không biết đằng sau mệt nhọc đến nhường nào.
Cô nhíu chặt mày, lên án nói: “Đây quả thực là bóc lột!”
Tần Chu ai oán nói: “Gì mà bóc lột nha? Thi Thi, cô không biết, đối với minh tinh mà nói, tỷ lệ xuất hiện như ý nghĩa mạng sống! Ví dụ cùng là một món hàng, một món đặt ở mặt tiền của siêu thị, một thứ đặt ở góc siêu thị, cô nghĩ cái nào sẽ tiêu thụ nhanh hơn?”
“Dĩ nhiên là cái trước rồi.” Cô không hề nghĩ ngợi đáp.
“Hiêu rõ là tốt rồi.” Tần Chu bỗng trầm giọng nói: “Thi Thi, cô phải nhớ rõ, cái nghề này, nhất định phải ghi nhớ một câu nói, thận trọng từ lời nói đến hành động! Như Quý Diêm La nói, nếu trong lúc vô ý đắc tội với ai, ướp lạnh cô phong tỏa cô, đến lúc đó không chỉ đơn giản là bị đặt trong góc đâu.”
Tất nhiên Vân Thi Thi hiểu rõ hàm ý trong lời nói của anh ta: “Ừ...đến lúc đó sẽ bị đưa vào kho hàng, rồi để mốc meo.”
“Thông minh.” Tần Chu cười: “Cô không ngốc nữa à?”
“Là giám đốc Tần có cách dạy!”
“Nhóc con quỷ quái, biết nịnh bợ người khác rồi à?” Tần Chu cười mắng.
Trong danh sách nhóm huấn luyện, cái tên Vân Thi Thi nổi bật nhất.
Trong mười lăm người mới, cô là người duy nhất có thể kí hợp đồng nghệ sĩ với Hoàn Vũ.
Mới vào nghề đã được đạo diễn vàng chọn làm nữ nhân vật chính.
Càng khiến người ta đỏ mắt là, mới vừa vào công ti đã được đưa vào quản lí dưới người đại diện vàng Tần Chu.
Không ít người nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc người mới này có thân phận gì? Rõ ràng Hoàn Vũ đang gắng hết sức nâng đỡ cô ta!