Mộc Tịch ngây ra hồi lâu, cuối cùng đành lùi một bước, trầm giọng nói: "Được rồi... Nếu đã vậy, cho tôi nghe giọng ba mẹ mình đi, tôi muốn biết rằng họ vẫn sống tốt!"
Bên kia cười lạnh: "Không được! Đừng đưa ra yêu cầu vô lý đó nữa!"
"Sao lại là yêu cầu vô lý? Đó là điều kiện, ít nhất tôi phải xác nhận được ba mẹ mình an toàn thì mới tiếp tục thực hiện giao hẹn!"
Mộc Tịch không thừa nhận họ đang làm giao dịch, hoặc là từ nào đó khiến cô cảm thấy áy náy!
Tất nhiên, người đàn ông không muốn lùi bước, hắn lạnh lùng nói: "Cô mơ đi!"
"Chẳng lẽ ông đã làm gì họ rồi sao?" Mộc Tịch hoài nghi trong lòng, cô nghi ngờ hỏi.
"Không có! Sao có thể như thế được! Bọn họ là cược của chúng ta. Sao tôi có thể gây khó dễ cho họ được!"
"Tôi không tin ông!"
"Cô không tin là chuyện của cô!"
"Vậy ông cứ cho tôi nghe giọng của họ đi!" Mộc Tịch cố chấp nói, đột nhiên cô uy hiếp: "Nếu không, tôi sẽ lấy lá thư mời kia lại!"
Bỗng nhiên, đầu dây bên kia yên lặng đến nỗi khiến người khác sợ hãi, dường như là vì chuyện vô vừa uy hiếp khi nãy, sau đó, một thoạt âm thanh sột soạt vang lên, chợt một giọng đàn ông run rẩy vang lên: "Mộc Tịch... Mộc Tịch..."
"Cha!"
Chỉ mới mấy ngày, giọng cha cô vô cùng sợ hãi. Cô lo lắng bất an đến nỗi khụy xuống đất, nước mắt lăn dài trên má: "Cha! Cha có khỏe không, mẹ sao rồi?"
Giọng cha cô vừa mệt mỏi vừa chịu đựng, còn có run sợ, không biết hôm nay cha mẹ cô bị hành hạ như thế nào: "Cha vẫn ổn, con... Con không cần lo lắng."
Ông bảo cô không cần lo lắng, sao cô tin được đây?
Cô lo âu hỏi: "Họ có đánh hay ngược đãi gì cha không?"
"Không có... Họ không có ngược đãi cha..."
Mộc Tịch nghe vậy, cô càng không yên tâm hơn, trong lòng cô biết, họ ở đó cha cô sẽ không dám nói thật, tất nhiên sẽ tránh nặng tìm nhẹ, cô cẩn thận hỏi: "Họ có cho cha ăn không?"
Đầu dây bên kia lại yên lặng, tiếp theo lại là một loạt âm thanh sột soạt, giọng người đàn ông kia vang lên: "Nghe rõ chưa? Bọn họ vẫn ổn, cô có thể an tâm rồi!"
Mộc Tịch cắn răng, người đàn ông tiếp tục nói: "Nếu Vân Thi Thi không xuất hiện, cô đừng mong có thể gặp lại họ!"
"Tôi..."
"Cô cũng biết đó! Nếu cô dám báo cảnh sát hay nhờ người khác giúp đỡ, vậy cứ thử đi! Cô dám tiết lộ nửa câu thì đừng trách tôi ra tay độc ác!"
Nói xong, ông ta lập tức cúp điện thoại.
Mộc Tịch sợ hãi che miệng lại, cô cắn chặt ngón tay, lòng cô cùng khủng hoảng.