“Con không có chút lợi thế nào, làm sao mà đàm phán với lão ta chứ?”
“Dieter Rees dĩ nhiên thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lão chưa bao giờ chịu lỗ trong mua bán. Lão sẽ không dễ dàng giết con đâu. Con làm thế cũng là vì muốn kéo dài thời gian.”
Hữu Hữu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Con đã liên lạc với cậu, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sáng ngày mai, cậu sẽ đến kịp.”
“Không thể được!”
Thái độ Mộ Nhã Triết cực kỳ kiên quyết: “Dù có đi, cũng phải là cha đi.”
“Cha à, người Dieter Rees muốn gặp là con! Đây là chuyện ân oán giữa con và lão ta, hiện tại tính mạng của mẹ nằm trong tay lão, cha mà đi cũng chẳng có tác dụng gì.”
Người mà Dieter Rees muốn là cậu, cậu biết rõ điều đó, nếu Mộ Nhã Triết tùy tiện chạy đến, thì chỉ làm lão già xảo quyệt kia tức giận mà thôi!
Nhưng cậu thì khác.
Người Dieter Rees nhắm vào chính là cậu, cậu biết chắc như thế, và cậu cũng tin tưởng Mộ Nhã Triết cùng Cung Kiệt.
Để Mộ Nhã Triết ở lại mục đích là để tiếp ứng cho Cung Kiệt, còn cậu sẽ đi để kéo dài thời gian.
Cơ hội luôn đi cùng nguy hiểm.
Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?
Hữu Hữu cong một góc môi, nói: “Đây là mối họa do con gây ra, chỉ trách rằng, lúc trước con không đuổi cùng giết tận! Gây liên lụy đến mẹ. Một khi đã như vậy, chính con sẽ gánh vác trách nhiệm!”
Mộ Nhã Triết ngồi xuống, nắm chặt đôi vai của con trai: “Con muốn cha trơ mắt nhìn con vào chỗ hiểm nguy ư?”
“Chuyện con không chắc chắn, con sẽ không ngu ngốc thực hiện. Cha à, cha còn không hiểu con sao?”
Hữu Hữu ra vẻ thoải mái: “Cha không tin con sao?”
Mộ Nhã Triết trong lúc nhất thời, trầm mặc không nói gì.
Mộ Dịch Thần bỗng mở miệng nói: “Cha à, con đi cùng Hữu Hữu!”
“Không được!”
Hữu Hữu nói: “Anh không thể đi! Anh mà đi là chỉ có chịu chết!”
“Hữu Hữu, hai anh em chúng ta, dù có thiếu ai cũng không được. Anh với em cùng đi! Em tin anh đi, anh nhất định bảo vệ được cho em và mẹ!”
“Anh điên rồi sao?!”
Hữu Hữu tức giận nói: “Anh có biết đó là nơi nào hay không? Anh có biết hắn không?! Anh có biết hắn là nhân vật nguy hiểm đến mức nào không? Anh nói thì dễ lắm, nhưng tình huống thực sự có bao nhiêu nguy hiểm, anh có hiểu rõ không?”
“Đương nhiên anh hiểu rõ!”
Mộ Dịch Thần cắt ngang lời em trai, nắm tay em trai, mỉm cười nói: “Cho nên anh mới càng muốn ở bên cạnh em! Chính vì biết rõ rất nguy hiểm nên anh không thể để em đi một mình!”
Cậu nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hữu Hữu, mắt tràn ngập vẻ khẩn thiết: “Hữu Hữu, nghe lời anh đi, được không? Nếu không, anh sẽ thấy mình chính là kẻ vô dụng mất!”
Hữu Hữu nhìn anh trai, thấy ánh mắt thực kiên định ấy, cậu không cự tuyệt được nữa!
Thần giao cách cảm giữa anh em song sinh khiến cho cậu càng thấy rõ niềm tin kiên định của Mộ Dịch Thần.
Cậu bỗng nắm chặt lấy tay anh trai, mỉm cười: “Được, chúng ta cùng đi!”
Mộ Dịch Thần vui mừng khôn xiết, thấy Hữu Hữu rốt cục cũng mở miệng, cậu liền gật đầu liên tục!
Hữu Hữu nói với Mộ Nhã Triết: “Cha à, cha hãy cho người đưa tụi con ra cảng, sau đó, nhanh chóng tiếp ứng cho cậu, con cùng Tiểu Dịch Thần chờ hai người đến!”
“Không thể được!”
Mộ Nhã Triết nghiến răng nghiến lợi nói: “Cha không làm được…”
Nếu đi như thế, sống chết không lường nổi, anh không làm được.
Anh không thể để mất ai trong gia đình mình cả.
Bỗng Hữu Hữu ôm lấy vai cha, mắt hoe đỏ nói: “Cha à, xem như con cầu xin cha, có được không?! Lúc này, cha hãy tin tưởng con, tin vào khả năng của hai anh em tụi con!”