Vân Thi Thi hung hăng chùi đi vết máu bắn lên mặt, đứng dậy, đem dao kề vào cổ hắn, gằn từng chữ một bằng tiếng Anh: “Tôi cảnh cáo anh, đừng hòng dùng thủ đoạn đùa giỡn! Tắt báo động ngay!”
Thuyền trưởng đau đến mức mắt long lên đỏ ngầu, cùng lúc quát vào mặt Vân Thi Thi bằng giọng khản đặc: “Có bản lĩnh thì cô giết ta đi!”
“Thật sự anh không sợ chết ư?”
Vân Thi Thi nghiến răng, đè dao vào sâu một chút, lưỡi dao bén ngót nhanh chóng cứa vào lớp da ngoài, máu chảy thành dòng!
Thuyền trưởng trợn mắt há mồm thất kinh, lúc này, hắn chưa cảm thấy đau đớn, nhưng khi máu thấm vào cổ áo, hắn liền nhận ra ngay, cô đúng là dám xuống tay mà!
Hắn nghiến răng, phản kháng một lúc, cho đến khi Vân Thi Thi giơ lên con dao găm lần thứ hai. Hắn lập tức cắn chặt răng, nhấn vào một cái nút, đưa cần gạt trở về chỗ cũ!
Tiếng báo động lập tức tắt ngóm.
Tiểu Dịch Thần đứng lặng yên một chỗ thật lâu. Vốn dĩ, cậu lo lắng cho Vân Thi Thi, muốn trở lại khoang lái để xem xét tình hình, nhưng khi tiếng báo động đã tắt, cậu liền hiểu ra mẹ đã bình an vô sự rồi.
Đây là tín hiệu an toàn mà mẹ cậu muốn báo cho cậu biết!
Mộ Dịch Thần không dám do dự nữa, chạy về hướng khoang khách VIP.
…
Dieter Rees nghe tiếng chuông báo động, liền bật dậy, đi đến mở cửa ra, nhìn quanh bốn phía.
Lão chộp lấy một tên thủy thủ đang gác cửa, gặng hỏi: “Có chuyện gì thế hả?”
“Không… không biết…”
“Đi kiểm tra tình hình mau!”
Dieter Rees trở lại khoang khách VIP, suy đi nghĩ lại, đều cảm thấy tình hình này không ổn.
Hữu Hữu ngồi trên ghế sofa, hai tay bị còng vào tay ghế, không thể nhúc nhích. Khi nghe được tiếng báo động, cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, hơi nghi ngờ.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ mẹ và Tiểu Dịch Thần xảy ra chuyện gì sao?
Cậu có chút lo lắng không yên, Dieter đi đến trước mặt cậu, nắm cổ áo lên, hỏi: “Cậu dám bày trò đùa giỡn tôi, tôi nhất định lấy mạng cậu!”
“Dieter Rees, ông không đùa đó chứ?”
Hữu Hữu đối mặt với lão, không hề hoảng hốt mà lạnh lùng nói: “Bọn tôi là hai đứa nhóc, thêm mẹ tôi, tổng cộng là ba người, toàn phụ nữ và trẻ em, có gì mà thủ đoạn đùa giỡn chứ?!”
“Tôi vẫn luôn nghĩ mãi về vấn đề này! Các cậu là hai thằng nhóc mà dám lên thuyền của tôi, chính tôi còn không tưởng tượng nổi!”
“Trên người tôi không mang vũ khí, như thế mà có thể uy hiếp ông được sao?”
Ngừng lại một chút, Hữu Hữu thản nhiên nói tiếp: “Dieter Rees, tôi thực không nghĩ tới, ông nhát gan như vậy sao?”
Lời nói vu vơ khiêu khích của cậu làm Dieter Rees điên tiết, giơ tay lên đấm cậu một cú trời giáng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu bị bàn tay to lớn kia thụi thật đau. Lão vừa định xuống tay tiếp thì cửa mở ra, tên thủ hạ hoảng hốt la lên.
“Ông chủ! Không xong rồi, không thấy người đâu!”
Dieter Rees lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn: “Nghĩa là sao?”
“Màn cuối của buổi đấu giá… người không thấy đâu!”
Dieter trừng mắt giận dữ: “Không thấy? Làm sao mà không thấy được?”
“Bọn em phái người xuống phòng giam, chỉ thấy mấy cái xác, người ông chủ muốn đã biến mất!”
“Không thể nào!”
Dieter giận dữ hét lớn.
“Sao có thể?”
Lão đã cho mấy tên thủ hạ lực lưỡng thiện chiến canh gác, cùng hai ổ khóa, trong đó một khóa trang bị chức năng liên kết, một khi còng tay trên tay Vân Thi Thi mở ra thì sẽ kích hoạt quả bom.