Lão Dieter Rees này giở thủ đoạn tàn độc như thế ư? Trói mẹ vào một quả bom?
Nhưng nghe gã kia báo là bom đã bị gỡ, chắc Tiểu Dịch Thần đã giải trừ, lòng cậu lúc này mới nhẹ nhõm!
Dieter Rees không tin nổi, bước đến trước mặt tên thủ hạ, mặt bừng bừng lửa giận: “Ngươi nói cái gì?! Đừng nói với ta là một thằng nhóc tám tuổi có thể gỡ được bom chứ!”
Lão đang nói bỗng dừng lại, nhớ đến tiếng báo động liền hung hăng phản ứng, lập tức quát: “Đến khoang điều khiển kiểm tra xem!”
“Vâng… vâng ạ…”
Gã kia sợ đến mức ù té chạy.
Dieter Rees quay lại phòng, đến chỗ Hữu Hữu, chộp lấy cậu quăng xuống, một bước đè lên ngực cậu, nghiến thật lực.
“Đồ quỷ nhỏ! Tôi chỉ biết, đám các cậu xông vào du thuyền của tôi, lai lịch chắc chắn không đơn giản! Quả nhiên, tôi đã khinh thường các cậu, nhưng có bản lĩnh như thế thật sao?”
Ngực Hữu Hữu bị lão đạp, thở ra khó khăn, mặt mũi cậu đỏ bừng, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra.
Cậu nghiến chặt răng, trên gương mặt trắng nõn ửng lên màu xanh, đỏ, cặp mắt vằn lên những tia máu.
Có vẻ Dieter Rees vẫn còn chưa thỏa cơn giận, lại đấm cho cậu một cú nữa!
Sức mạnh của người lớn, trẻ con khó có thể chịu được!
Hữu Hữu thân thể yếu ớt, cơ bản không thể chịu được cú đấm thứ hai, vì thế, khi giáng cú tiếp theo, đầu óc cậu đã choáng váng rồi!
Ánh mắt cậu đờ đẫn, một dòng nhớp nháp từ mũi chảy xuống, cậu nâng tay lên chùi đi rồi cười lạnh một tiếng: “Dieter Rees, ông thua rồi.”
Dieter Rees hung dữ trừng mắt nhìn cậu: “Im miệng! Con sâu con đáng thương, chết đến nơi rồi mà còn kiêu ngạo thế sao? Có tin tôi bóp chết cậu không?”
Sau lưng, cửa khoang liền bị người nào đó đá văng!
Dieter Rees kinh ngạc quay người lại, lão còn chưa kịp nhận ra tiếng âm thanh như chẻ tre kia phát ra từ bàn tay của ai, chỉ nghe một tiếng “bốp”, hai tên thủ hạ do Dieter Rees lệnh đi khoang điều khiển xem xét tình hình bị Tiểu Dịch Thần bất ngờ đạp lên, tiến vào trong.
Dieter tập trung nhìn thì thấy hai gã đó đã ngừng thở, nằm xụi lơ trên mặt đất, chết thật rồi!
“Hữu Hữu!”
Tiểu Dịch Thần thấy Hữu Hữu ngã sóng soài trên mặt đất, cổ áo bết đầy máu, mắt đỏ ngầu lên, rút súng ra, định lên đạn thì Dieter Rees nhanh chóng chuồn đi.
“Pằng pằng” hai tiếng súng vang lên!
Một phát nhắm vào bắp đùi của Dieter Rees, xuyên qua thịt da.
Còn một phát kia nhắm vào còng tay, viên đạn bay chính xác làm đứt xiềng xích, Hữu Hữu liền được thả!
Khẩu súng lục đã hết đạn.
Tiểu Dịch Thần vứt súng sang một bên, vụt đến ôm Hữu Hữu, xem xét tình trạng thương tích của em trai.
“Thế nào?”
Hữu Hữu mệt mỏi nhếch mép cười, cố an ủi anh: “Em…em không sao…”
“Không sao à?”
Như thế nào mới là không sao?
Máu chảy ra nhiều như vậy!
Tiểu Dịch Thần đau lòng, hai tay run rẩy đứng dậy.
Cậu buồn bã ôm lấy vai Hữu Hữu, giọng nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, anh tới chậm rồi…”
Bỗng phía sau vang lên tiếng bước chân lảo đảo.
Tiểu Dịch Thần quay phắt đầu nhìn lại, trên chân Dieter Rees có giắt vũ khí, cũng không biết từ khi nào, lão liền bổ nhào vào lưng cậu, tay cầm một thanh mã tấu, nhắm vào Tiểu Dịch Thần mà chém!