Mộ Dịch Thần lắc lắc đầu, nói an ủi: “Đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ.”
Hữu Hữu vẫn như cũ căng thẳng lo lắng, Tiểu Dịch Thần bất đắc dĩ nói: “Hữu Hữu, anh đã từng bị vết thương nghiêm trọng hơn lần này, Không sao đâu! Đừng lo lắng nữa nha?”
“Dạ…” Hữu Hữu gật gật đầu, trên mặt lại hiện lên vẻ áy náy.
Tiểu Dịch Thần đưa tay cọ sát vào ống quần, đến khi vết máu trên tay khô động lại, cậu ấy mới đưa tay ra, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu của cậu ấy, sau đó đứng lên, đi đến trước mặt Dieter Rees, kéo cà-vạt của hắn ta xuống.
Hữu Hữu đứng ở một bên nhìn, liền thấy cậu ấy nắm lấy đôi tay của Dieter Rees đặt chéo nhau, móc hai chân lên, dùng cà-vạt từ phía sau cột lấy đôi tay đôi chân của hắn.
Cách trói người của cậu ấy, không giống người thường, mà là cách chuyên nghiệp trói bọn tội phạm ở trong quân đội.
Cột bắt chéo mấy vòng, cột rất là chắc chắn, không thể nào thoát ra được.
Cậu ấy lại lấy ra cái còng tay, động tác hơi mạnh, đụng trúng vết thương, nhưng cậu ấy vẫn âm thầm chịu đựng không lên tiếng, Dieter Rees bị còng vào trên một cây cột bự, để bảo đảm không có sơ hở nào, mới xoay người đối với Hữu Hữu nói: “Chúng ta đi tìm mẹ!”
“Dạ!”
Hữu Hữu gật gật đầu, lo lắng hỏi: “Mẹ đang ở nơi nào?”
“Ở khoang điều khiển, chúng ta phải cố gắng chạy nhanh qua đó, để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn!”
“Anh phát tin báo cho cha chưa?” Hữu Hữu bỗng nhiên căng thẳng hỏi một câu.
Tiểu Dịch Thần dở khóc dở cười: “Hữu Hữu, em nghĩ anh ngốc vậy sao? Lúc giải cứu mẹ ra, anh đã gửi định vị điểm cuối cùng cho cha rồi, đã trôi qua nửa tiếng, cha và cậu có lẽ sắp đến liền rồi đó!”
Hữu Hữu lúc này mới hoàn toàn yên tâm, hai cái tay nhỏ mũm mỉm nắm lấy nhau, cùng đi về hướng khoang điều khiển.
…
Vân Thi Thi vẫn chờ ở trong khoang điều khiển, ánh mắt sáng rực của cô ấy nhìn chằm chằm lấy thuyền trưởng, nhưng lại nhìn thấy anh ta trông giống như sắp kiệt sức.
Anh ta cố gắng gồng mình giữ cái khoang lái, nhưng mà miệng vết thương máu chảy không ngừng, Vân Thi Thi không khỏi có chút lo lắng cho anh ta không biết có mất máu quá nhiều hay không.
“Anh không sao chứ?”
Vân Thi Thi híp mắt hỏi, vừa lo lắng nhưng đồng thời, cũng nghi ngờ anh ta có đang chơi chiêu trò gì nữa.
Không lẽ nào cố ý dụ cô ấy thả lỏng cảnh giác, lại muốn làm trò gì nữa chăng?
Thuyền trưởng khóe môi run rẩy rất lợi hại, anh ta bỗng nhiên lảo đảo một cái, gục ở bánh lái đuôi thuyền!
Vân Thi Thi lúc đó giật cả mình, bước đi cảnh giác về phía trước, đẩy bờ vai của anh ta, chỉ thấy người anh ta nghiêng qua một bên, ngã quỵ trên chỗ ngồi, lại không có nhúc nhích gì cả.
Người đã chết?
Vân Thi Thi kinh hồn bạt vía, cô ấy lập tức giơ tay ra đỡ lấy bánh lái đuôi thuyền, trong lúc nhất thời không biết điều khiển cân bằng như thế nào, cô ấy càng không biết làm sao để điều khiển một con du thuyền lớn như vậy, lập tức lấy tay vỗ vào mặt ông ta.
“Tỉnh lại đi!”
Vừa mới chạm vào mặt anh ta, một mảng lạnh như băng!
Giống như là mất máu quá nhiều, sốc hôn mê ngất đi rồi!
Một khi con người mà bị mất máu quá nhiều, thời gian dài không áp dụng biện pháp cầm máu, thì sẽ bị sốc do mất máu quá nhiều, tiếp đến là chết não.
Mạng người… thì ra nó yếu ớt đến vậy?!
Trong lòng cô ấy phát ra một tiếng cảm thán!
Vân Thi Thi có chút khó có thể tin, cô ấy nắm chặt lấy bánh lái, lo lắng nhìn vào bảng điều khiển, nhưng lại nhìn thấy có rất nhiều đèn không rõ nguyên nhân cứ nhấp nháy, cô ấy cắn chặt răng, cố gắng hiểu được những ký hiệu trên đó.
Nhưng mà những ký hiệu đó, cô ấy cơ bản là nhìn không hiểu, cũng không biết là tác dụng như thế nào, cho nên không dám chạm lung tung.
Nhìn phía trước, cô ấy cũng không thể phán đoán, bề mặt vùng biển tĩnh lặng, nhưng không biết có nguy hiểm gì không.
Trên màn hình rađa bản đồ, cô ấy cũng nhìn chưa hiểu rõ hết.
Vân Thi Thi sốt ruột đến độ luống cuống tay chân, lại chỉ có thể miễn cưỡng giữ ổn định bánh lái, không dám manh động.