Người lính đánh thuê bế cậu đi tới cửa khoang, ôm đứa bé thật chặt trong lòng.
Hai người lính đánh thuê khác cũng đi đến gần, phi công bắt đầu tức tốc soạn chương trình, cũng đi tới cửa khoang.
…
Mộ Nhã Triết đi tới đuôi tàu, ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung,máy bay trực thăng từ từ bay tới, không tới mấy phút là có thể hạ cánh.
Vân Thi Thi cùng Tiểu Dịch Thần đã được đưa đến thuyền của đội cứu thương, Mộ Nhã Triết một lòng chú ý Hữu Hữu, bởi vậy đi đến bãi đậu máy bay chờ cậu.
Cung Kiệt giơ thẳng ống nhòm nhìn lên, chợt phát hiện manh mối gì đó, ngơ ngẩn mà trợn mắt lên, sửng sốt cực kỳ!
“Tình huống thế nào?”
Lòng Mộ Nhã Triết vốn khá bình tĩnh, vừa nói xong liền lập tức khẩn trương, từ trong tay Cung Kiệt giựt lấy ống nhòm liền phát hiện cửa khoang máy bay trực thăng mở ra, mấy người lính đánh thuê đứng theo thứ tự ở cửa khoang, gió thổi lạnh lẽo, bọn họ ôm thật chặt một đứa bé, nhìn một chút liền nhận ra người mà người đàn ông kia ôm chính là Hữu Hữu!
Nhưng làm người ta thấy lạ là bọn họ dự định nhảy khỏi máy bay!
Mộ Nhã Triết gần như không kịp suy nghĩ bất kì thứ gì, một giây sau liền nhìn thấy bốn người lục đục từ cửa khoang thả người nhảy xuống, thân thể tựa như lông chim, hướng về phía mặt biển rơi xuống!
“Xảy ra chuyện gì?”
Cung Kiệt nhìn thấy tình cảnh này sốt sắng vọt tới lan can, lo lắng nắm chặt tay vịn nhưng chỉ nghe “ầm, ầm” một tiếng, âm thanh truyền đến trước sau đó máy bay trực thăng trong khoảnh khắc chợt nổ tung!
Trong bầu trời đêm nổ tung như một loại pháo trên sân khấu!
Mặc dù cách rất xa nhưng cũng có thể cảm nhận được từng đợt sóng khí bởi vì nổ tung mà truyền đến!
Boong tàu cũng bị kéo theo mà chấn động, nổ tung ở trên mặt biển trào lên mãnh liệt, con tàu xóc nảy đôi chút.
Cung Kiệt kinh hồn bạt vía, hơi thở bỗng chốc im lặng không tiếng động.
Mộ Nhã Triết siết chặt nắm đấm, ánh mắt chăm chú đuổi theo những bóng người rơi xuống mặt biển, trái tim đột nhiên dừng lại!
Tựa như từ trong khoang máy bay phát nổ, toàn bộ thân máy bay rung chuyển, cánh quạt đi kèm nổ tung, lặp tức gãy đoạn suy tàn.
Trong nháy mắt giống như ngày tận thế vậy, toàn bộ thế giới đều u ám, dễ dàng rối ren, như trời rung núi chuyển.
Thế lửa khốc liệt, một đám mây lửa trong nháy mắt đem máy bay trực thăng nổ thành một đống hoang tàn, không ngừng có hài cốt đen ngòm rơi xuống biển.
Mắt Mộ Nhã triết lúc này đỏ như sắp nứt.
“Hữu Hữu!”
Cung Kiệt do kinh sợ mà cuống họng như bị chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Không…
Không được!
…
Hữu Hữu bị người đàn ông ôm chặt vào ngực, bàn tay anh ta chặt chẽ bảo vệ sau gáy cậu, đem mặt cậu chôn vào ngực, thân thể to lớn như tạo thành một cái bao, đem cậu quấn ở trong lòng.
Cậu chỉ cảm thấy hai người là một đường pa-ra-bôn thẳng tắp, như một cây kim sắc bén cắt không khí, yên ổn hướng tới mặt biển.
Không ngừng có hài cốt bốc cháy bay xuống, còn có đoạn cánh quạt nện lên lưng người đàn ông, chỉ nghe thấy một tiếng nặng nề tựa như cậu nghe được thanh âm sống lưng tan vỡ, lập tức khẩn trương đến nhắm chặt mắt, rơi vào tuyệt vọng vô biên.
“Rầm” một tiếng.
Bốn người lục tục rơi vào trong biển, ngoại trừ phi công có mũ bảo vệ, một người trong đó vì không có bất kỳ động tác bảo vệ nào nên khi đầu va chạm với nước biển thì sọ não trực tiếp vỡ vụn, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống vực sâu.