Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 341: Xung đột



Trong phòng học đột nhiên truyền tới một giọng nói: “Dựa vào cái gì mà chúng tôi không được nói?”

“Ai đang nói vậy?” Vân Thi Thi lạnh lùng đảo mắt qua, “Nếu như muốn nói chuyện với tôi, vậy hãy đứng lên trước, để tôi thấy rõ cô là ai, đây là lễ phép giao tiếp cơ bản người với người, vậy mà cũng không nắm được ư!”

“Ai sợ cô chứ? Ỷ vào có kim chủ chống lưng là ghê gớm lắm sao?”

Ở hàng ghế thứ hai, một cô gái trẻ tết tóc đuôi ngựa, dung mạo xinh đẹp tiểu thư không phục mà đứng lên: “Chúng tôi ở đây chính là đang bàn luận về cô đấy, thế thì sao?”

Vân Thi Thi đôi mắt nheo lại, khóe môi cong lên vẻ lạnh lẽo, khiến cho tất cả mọi người ở đây không rét mà run. “Các người bàn luận cái gì về tôi?”

Thanh âm của cô vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng thanh lãnh không thôi.

Sự thanh lãnh này xoáy sâu tận trong xương cốt.

Cô gái tóc đuôi ngựa kia cũng bị miệng lưỡi của Vân Thi Thi dọa cho sợ hãi, hơi rụt rụt bả vai, nhưng tưởng tượng đến, lớp học huấn luyện này có đến mười mấy người, đều là cùng một phía với cô ta, trong lòng liền khôi phục chút tự tin, cả gan nói: “Bàn luận việc cô không giữ mình trong sạch, chỉ là kẻ hạ lưu dùng chút thủ đoạn dơ bẩn!”

Vân Thi Thi biểu tình gợn sóng bất kinh. “Ví dụ như?”

“Ví dụ ư? Chính cô làm ra chuyện gì, còn cần phải hỏi tôi chăng?” Tiểu cô nương kia cười lạnh một tiếng nói, “Ngày hôm qua có người nhìn thấy một người đàn ông từ trong phòng nghỉ của cô đi ra! Chỗ nghỉ ngơi kia chỉ có một người sử dụng, cũng không biết là ai cho cô đặc quyền gì, người đàn ông kia, nhất định là kim chủ phía sau cô đi! Tôi nói thẳng, cô tuy rằng chỉ là người mới, lại có được tài nguyên tốt như vậy, rõ ràng là dựa vào quy tắc ngầm!”

Lời nói của cô ta tựa như phát súng găm thẳng vào Vân Thi Thi.

Vân Thi Thi nhàn nhạt nói: “Lòng đố kỵ của phụ nữ, quả thực đáng sợ.”

“Cô nói cái gì? Tôi ghen ghét cô ư?!” Cô gái trẻ kia tức muốn hộc máu mà giận dữ nói: “Tôi nói cho cô biết, tôi đi đến được bước này, tất cả đều là dựa vào nỗ lực của chính mình! Không giống một số người, con đường tươi sáng không đi, thích đi lối tắt dơ bẩn tuân theo quy tắc ngầm, Vân Thi Thi, cô đừng làm để cho tôi nắm giữ được chứng cứ, bằng không tôi sẽ khiến cô không ngóc đầu lên nổi!”

Lúc nhất thời xúc động, cô ta tuôn một tràng những lời kia, sau khi nói xong, bỗng nhiên có chút hối hận.

Ánh mắt Vân Thi Thi vẫn thanh lãnh mà khinh miệt, phảng phất vẻ trào phúng vì sự ấu trĩ của cô ta.

“Cô cho rằng, ai cũng giống cô sao?”

“Có ý tứ gì?”

“Cô có ngoại hình xinh đẹp như tôi sao? Cô có kỹ thuật diễn xuất như tôi sao? Cô có tư chất như tôi sao? Chỉ có thực lực không đủ, mới phải dựa vào thủ đoạn. Mà tôi, thì không cần.”

Trong phòng học bỗng nhiên truyền đến vài tiếng khe khẽ tiếng cười nhạo, cô gái trẻ kia nhất thời xấu hổ đến cực điểm, mặt đỏ tía tai, cũng đẩy cái bàn ra, bước nhanh tới trước mặt Vân Thi Thi, chỉ vào mặt cô nói: “Tiện nhân, cô có ý gì? Cô đang nói tôi không xinh đẹp bằng cô sao? Không có kỹ thuật diễn như cô sao? Không có tư chất như của cô sao? Cô tự tin đến vậy ư?”

“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng mà lạnh lùng.

Trong phòng học, lại không có bất kỳ một tiếng phản bác nào.

Vân Thi Thi nói cũng chính xác đi.

Chỉ nói về tư chất, ở lớp học này, không người nào có thể sánh bằng Vân Thi Thi.

Không có một chút phản bác nào.

“Tiện nhân!!”

Cô gái trẻ kia thẹn quá thành giận, giương nanh múa vuốt mà hướng về phía Vân Thi Thi.

Móng tay cô ta rất dài, còn được chăm chút tỉ mỉ, mặc dù Vân Thi Thi đã cố gắng tránh né, nhưng một bên cổ vẫn bị cắt một đường dài, thậm chí có vết máu, trong lúc nhất thời vừa ngứa lại vừa đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.