Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3414: Thêm hà vào cảnh (30)



Lúc sắp ngủ còn không quên ôm gấu bông vào lòng, yêu thích không buông tay, cô trông thấy, vừa bất đắc dĩ vừa dở khóc dở cười, dứt khoát tùy ý cậu.

Tựa như bắt được một chút động tĩnh, cô choàng mở mắt, men theo âm thanh nhìn đến liền thấy trong bóng tối có một bóng người cao gầy mà thon dài đứng ở trước giường, không biến sắc.

Ánh trăng chiếu xuống dưới chân anh, thấy cô tỉnh lại liền dựng thẳng ngón tay đè giữa cánh môi, ra hiệu cho cô không nên phát ra tiếng động, đánh thức đứa nhỏ. 

Cố Cảnh Liên không biết từ lúc nào đã đi vào trong phòng, đứng bên giường, cô sơ suất lơ là, ngày trước mặc dù là một chút động tĩnh thì cô cũng sẽ lập tức giật mình tỉnh lại, không nghĩ tới lần này mãi đến khi người tới gần trước giường cô mới thức tỉnh.

Xem ra ở Cố gia nhiều ngày như vậy khiến cho đến sự nhạy cảm với nguy hiểm của cô giảm đi không ít, anh đã đi tới lâu như vậy cô mới tỉnh.

Cố Cảnh Liên cúi đầu nhìn liền thấy Tiểu Bảo ôm gấu bông nằm trong lòng Sở Hà, ngủ say sưa! 

Hai cánh tay vòng quanh gắt gao, mặc dù ngủ cũng không cam lòng buông gấu bông ra.

Cậu là có bao nhiêu yêu thích con gấu bông này?

Có thể ở trong mắt Cố Cảnh Liên con gấu bông này miễn bàn xấu như thế nào, còn không thích hợp. 

Anh chậm rãi ngồi chếch ở bên giường, quan sát cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy đặn trắng nõn, không nhịn được sinh ra một chút ý nghĩ trêu đùa, duỗi ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cầm mũi Tiểu Bảo.

Sở Hà trông thấy, khóe môi co quắp đến lợi hại một hồi, lại không nghĩ tới người đàn ông còn có hứng thú ác liệt như vậy?

Trong giấc mơ, Tiểu Bảo bỗng nhiên cảm thấy hít thở không thông, miệng nhỏ "táp" một tiếng mở ra, dùng miệng hô hấp, không có tỉnh lại. 

Đứa trẻ này, ngủ thật sâu!

Cố Cảnh Liên không khỏi cảm thấy đứa bé này cũng chỉ có lúc ngủ mới đặc biệt đáng yêu.

Chí ít cũng thật yên lặng. 

Thời điểm đứa nhỏ này nhắm mắt thì hàng lông mi rậm bỗng chốc đặc biệt nổi bật!

Cố Cảnh Liên tiến gần một chút, ngón tay nhẹ nhàng gảy lông mi của cậu.

Mặc dù trong giấc ngủ đứa trẻ cũng nhận ra dị dạng từ mi mắt truyên tới, theo bản năng dùng tay vung, dùng chân đạp, gấu bông trong lòng cũng lập tức bị đạp rơi xuống đất. 

Đã ngủ rồi tính tình còn rất dữ dội.

Cố Cảnh Liên vân vê khuôn mặt cậu, do gấu bông bị đạp xuống đất mà bên cạnh Tiểu Bảo mới có "đất dung thân" cho anh.

Sở Hà trơ mắt nhìn anh nằm xuống bên người Tiểu Bảo, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cả người không dễ chịu! 

Tối nay anh ta định ngủ ở đây sao?

Sở Hà cảm thấy tay chân có chút cứng ngắc, đến mức cánh tay đang ôm Tiểu Bảo nhịn được mà hơi rút về, chi lo chạm phải anh.

Anh mắt Cố Cảnh Liên nhìn thoáng qua vẻ mặt không được tự nhiên của cô, nhưng không lưu ý quá nhiều. 

Anh nhẹ nhàng ôm vai Tiểu Bảo, hơi nhắm hai mắt lại.

Ban ngày anh công tác bận bịu mà đứa trẻ lại đi vườn trẻ, bởi vậy không có quá nhiều thời gian ở chung.

Mặc dù có lúc đứa nhỏ hết sức thân thiết với anh, nhưng lại cứ cảm thấy đứa bé này lúc tỉnh không khỏi quá quấn người, hận không thể có thể mang cậu đi xa bao nhiêu liền mang đi xa bấy nhiêu. 

Nhưng không gặp cậu ầm ĩ lại cảm thấy nhớ.

Thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Xem ra anh vẫn còn chưa thích ứng với vị trí người cha này! 

Cố Cảnh Liên nhắm mắt lại, bên kia Sở Hà buông lỏng cảnh giác.

Xem ra anh ta thực sự chỉ muốn ngủ chung với Tiểu Bảo.

Bởi vậy cô cũng không nghĩ nhiều nữa, bảo vệ Tiểu bảo ngủ thiếp đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.