Tiểu Bảo lập tức khóc òa lên: “Con không muốn nghỉ học đâu! Ngày mai con đi học là được rồi mà.”
“Ngoan.”
Cố Cảnh Liên xoa đầu cậu.
Ở một góc, Sở Hà và bác Phúc nghe hai cha con nói thế, há hốc mồm ngạc nhiên, cả hai không hiểu anh thuyết phục thế nào. Tiểu Bảo lúc nãy còn không chịu ra khỏi chăn, nhưng khi Cố Cảnh Liên đến, chỉ đôi ba câu đã giải quyết xong.
Tiểu Bảo nhìn Cố Cảnh Liên vớ vẻ đáng thương, đôi mắt nhỏ tội nghiệp trông như chú cún con bất lực.
Cậu ngập ngừng nói: “Nhưng đám bạn không thích con thì làm sao bây giờ?”
“Vì sao không thích con?”
“Bởi vì…”
Tiểu Bảo khụt khịt nói: “Vì các bạn ấy nghĩ chơi với con không ổn.”
Cố Cảnh Liên hỏi lại: “Vậy con thấy con chơi chung với các bạn được à?”
“Đương nhiên rồi!”
Tiểu Bảo nghiêm trang nói: “Tiểu Bảo đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy, cô Tiết nói, Tiểu Bảo rất dễ mến!”
Cố Cảnh Liên bảo: “Vậy hãy khiến cho các bạn ấy biết, con là người bạn đáng để làm thân.”
Tiểu Bảo nghe thế, tựa như tâm trí được khai thông.
Cậu lập tức ý thức được rằng, có thể dùng sự cố gắng của bản thân để thay đổi thành kiến của các bạn khác!
Lời nói của Cố Cảnh Liên như là ánh sáng chỉ đường cho cậu!
Cố Cảnh Liên đứng dậy, quay đầu lại, thấy bác Phúc trợn tròn mắt nhìn anh, tràn trề nể phục.
“Ông chủ, không ngờ ông chủ lại dùng cách này để dỗ cậu bé.”
Thế này đúng là lạt mềm buộc chặt!
Cố Cảnh Liên tiện thể nhìn qua ống tay áo, ánh mắt lạnh lùng: “Đứa con yếu ớt này, hà tất phải nuông chiều.”
Bác Phúc: “…”
Khóe môi Sở Hà cong lên, tuy cách Cố Cảnh Liên dạy con trông như thể không có tình thân, nhưng cô hiểu rõ đôi khi, Tiểu Bảo quả thật cần một biện pháp như thế.
Tiểu Bảo rất mong manh, trong lòng còn không thấy sợ Sở Hà.
Thế nên, cậu sao mà không làm nũng được. Tiểu Bảo cảm thấy Sở Hà nhất định sẽ chiều cậu.
Nhưng Cố Cảnh Liên thì khác.
Lời anh vừa nói quả không sai.
Muốn đi là đi, muốn không đi thì không đi, đó là ý muốn bản thân.
Chuyện của mình, mình phải tự học cách giải quyết, xử lý, đây mới là trưởng thành.
Anh là cha của Tiểu Bảo, nhưng cũng không vì thế mà nhất mực chiều con, đó là nguyên tắc.
Không ngờ rằng, cách giáo dục con của anh lại đúng một cách bất ngờ.
Cũng không phải vì Tiểu Bảo là con anh, mà anh nhất quyết nuông chiều, dung túng.
Cố Cảnh Liên xử lý xong chuyện của Tiểu Bảo, liền quay về công ty. Thời gian gần đây, anh rất bận rộn, có khi đến khuya mới về.
Sau khi Cố Cảnh Liên đi rồi, Tiểu Bảo ngồi dậy khỏi giường, chơi đồ chơi trong phòng.
Sở Hà tìm bác Phúc, có việc cần bàn bạc với ông.
“Lúc trước, tôi có nộp đơn xin việc ở công ty, giờ phòng nhân sự gọi đến báo rằng tôi được nhận.”
Bác Phúc nghe xong, có chút ngạc nhiên: “Cô tìm việc sao?”
“Phải, sức khỏe tôi đã hồi phục cũng khá rồi, nói chung, cũng muốn tìm được một công việc.”
Việc này còn phải cảm ơn bác Phúc, ông đã mang các giấy tờ chứng minh nhân thân của cô xử lý thỏa đáng, suy đi nghĩ lại, không thể cứ ở nhà thế này, không làm gì cả.
Cô không chịu ngồi yên, cũng không thích ngày ngày người khác nuôi mình.
Bác Phúc nhất thời có chút do dự, thuận miệng hỏi một câu: “Là công việc gì?”
“Cảnh sát phòng chống tội phạm.”
“…”
Công việc đặc biệt này…
Bác Phúc bối rối.
Thân phận Cố Cảnh Liên là thế nào, không cần phải nói nữa.
Sở Hà đã ổn thế này rồi mà còn tìm công việc cảnh sát.