Hội sở tư nhân Đế Cung nằm trong trang viên Long Xuyên phồn hoa, nơi đây phong cảnh độc nhất vô nhị, tách biệt với sự ồn ào của thành phố, là nơi yên tĩnh hiếm có.
Nếu ở trăm năm trước, nơi đây từng là nơi tập trung nhà ở của quý tộc, mà nhà họ Cố có lịch sử hắc đạo trăm năm, thì vào thời ấy cũng là xuất thân từ quý tộc thế phiệt.
Theo sự thay đổi của thời đại, hôm nay, nơi đây đã trở thành nơi mà nhân dân thủ đô khát vọng chạm tới nhất nhưng không thể thành hiện thực. Ngay khi nơi đây giá tấc đất tấc vàng, dựa vào thế lực khó lường, nhà tổ của nhà họ Cố vẫn sừng sững chiếm giữ một vùng đất rộng.
Nhà họ Cố, dòng họ hắc đạo giàu có nhất, nằm trong ba gia tộc lớn nhất thủ đô, dù ngày nay đã trả qua trăm năm hưng suy, nhà họ Cố vẫn là một đại gia tộc uy phong trong giới hắc đạo, uy danh hiển hách, thanh danh truyền xa.
Một nửa giang sơn nhà họ Cố là hắc đạo, vì nhưng gia tộc khác kiêng kị nên từng có một thười kì cường thịnh huy hoàng.
Mười lăm năm trước, nhà họ Cố nội đấu, vì tranh vị trí gia chủ, dòng chi trưởng tranh giành nhau đầu rơi máu chảy, lưỡng bại câu thương*, bởi vậy thế lực bây giờ đã giảm bớt, thậm chí rơi xuống đáy vực.
Vì thế trong mười năm tròn, gia đình nhà họ Cố đã từng một lần tan rã.
Huyết mạch Nhà họ Cố cực kì ít, mấy năm đầu địa vị nhà họ Cố bất ổn, hai đứa con của gia chủ nhà họ Cố - Cố Liên Thành đều bị người ám sát hãm hại.
Về già mới có thêm con trai, ngoại trừ con trai trưởng Cố Cảnh Liên ra, ở bên ngoài Cố Liên Thành còn có một con vợ lẽ, Cố Tinh Trạch.
Con vợ lẽ, nói thẳng ra, đó là con trai riêng của Cố Liên Thành.
Cố Cảnh Liên do vợ cả của Cố Liên Thành sinh ra, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, có điều tính tình Cố Cảnh Liên từ trước đến giờ quái đản kiêu ngạo, tuổi trẻ ngạo mạn, thái độ làm người không ai bì nổi, là thế hệ ngậm thìa vàng điển hình.
Còn Cố Tinh Trạch tuy nhỏ hơn Cố Cảnh Liên năm tuổi nhưng lại rất được Cố Liên Thành chiều chuộng, có điều trong gia đình có lịch sử trăm năm, chưa bao giờ có tiền lệ con vợ lẽ được chọn vào vị trí gia chủ.
Dù Cố Liên Thành có ý định đưa anh lên, chỉ sợ mấy đại trưởng lão sẽ cực lực phản đối.
Đối với nhà giàu hắc đạo trăm năm mà nói, rất chú trọng phân chia con cả con thứ.
Con vợ lẽ chính là con vợ lẽ, không thể đưa ra ánh sáng.
Trong xe, nét mặt Cố Tinh Trạch lạnh như băng nhìn khung cảnh không ngừng xẹt qua ngoài cửa sổ.
Thân phận của anh, từ trước tới giờ bị che lấp.
Thậm chí anh chẳng bao giờ có thể lấy thân phận đường đường chính chính bước vào nhà họ Cố.
Khoảng mười mấy năm trước Cố Liên Thành qua đời, Cố Tinh Trạch chỉ mới có mười tuổi.
Cố Cảnh Liên gọi anh đến, đưa cho anh tấm chi phiếu, cùng với vé máy bay ra nước ngoài.
Khi đó Cố Cảnh Liên thuận lợi kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Cố, dĩ nhiên trong mắt không chứa nổi một cây kim.
Cố Cảnh Liên đứng trong phòng sách, ngắn gọn thẳng thắn nói với anh.
“Đi học không cần chăm chỉ như vậy. Nếu ra nước ngoài học chuyên sâu, cậu cũng không cần nỗ lực quá đâu. Là con vợ lẽ của nhà họ Cố, cậu đừng cố mơ ước cao xa, cậu sống phải biết tiêu xài hoang phí thế nào, tha hồ vui chơi ra sao, dù sao tôi cũng sẽ cho cậu một khoản tiền cả đời tiêu không hết.”
Trên khuôn mặt cuồng vọng Cố Cảnh Liên đầy sự đùa cợt.
“Vốn tôi muốn tiêu diệt cậu, nhưng lúc cha lâm chung để lại di chúc, nể mặt mũi ông ấy, đưa cậu ra nước ngoài là sự nhân từ cuối cùng của tôi. Có điều cậu phải nhớ cho kĩ, gia chủ nhà họ Cố chỉ thuộc về tôi.”
Buổi nói chuyện lạnh lùng mà rành mạch.
Nếu không phải Cố Liên Thành trước khi chết có di chúc, trong mắt Cố Cảnh Liên tất không thể bỏ qua cho sự hiện hữu của cậu.
Ra nước ngoài, chỉ là một phương thức qua quýt của anh ta.
...
Mãi đến mười năm trước anh ra mắt, mới được lệnh đặc xá, lấy được tư cách bước lên lĩnh vực điện ảnh.
Địa vị và quyền thế của Cố Cảnh Liên đã vững chắc, bởi vậy không hề lo sợ sự trở về của cậu sẽ cướp đi thứ thuộc về anh ta.