Trước đây không phát hiện người đàn ông này ấu trĩ như thế!
Sở Hà không còn gì để nói:
"Cố Cảnh Liên, anh cũng không phải trẻ con, cũng không phải ở độ tuổi của Tiểu Bảo! Vô duyên vô cớ đập đồ cái gì!"
Vào lúc giương cung bạt kiếm như thế này thì một thanh âm non nớt từ cầu thang vang đến.
"Làm sao vậy nhỉ? Thật ầm ĩ quá!"
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại thì thấy Tiểu Bảo ôm con gấu bông lông xù, một mặt dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ đi từ cầu thang xuống, mở mắt ra lại trông thấy dưới lầu bừa bộn khắp nơi, sợ đến tỉnh cả ngủ.
Cơn buồn ngủ trực tiếp bốc hơi sạch sẽ.
"A!"
Tiểu Bảo nhìn theo đống bừa bộn đầy đất lại nhìn đến Sở Hà cùng Cố Cảnh Liên đứng chung một chỗ, bộ dạng Sở Hà là thở hổn hển còn Cố Cảnh Liên chính là vẻ mặt ngạo mạn, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút sợ hãi hỏi:
"Có chuyện gì ạ?"
Con mắt bác Phúc đảo quanh, lập tức nói:
"Không có gì, cha mẹ của cháu đùa giỡn đấy!"
"Đùa giỡn?"
Tiểu Bảo có chút không hiểu.
"Đùa giỡn cái gì nhỉ?"
Sở Hà không nói gì nhìn bác Phúc, xem bác ấy dàn xếp thế nào.
Trong đầu bác Phúc chợt lóe, lập tức nói:
"À! Đang chơi trốn tìm đấy!"
"Chơi trốn tìm?"
Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên, lập tức reo hò nói:
"Tiểu Bảo cũng phải chơi trốn tìm!"
Nói xong cậu lê dép, hoạt bát đi tới trước mặt bác Phúc, bám vào chéo áo của ông nói:
Cố Cảnh Liên một chữ quý như vàng, chỉ vài chữ ngắn ngủi liền biểu đạt tư tưởng cốt lõi, không có bất cứ cái gì dây dưa.
Vẻ mặt Sở Hà ngơ ra đến lợi hại, khi bình tĩnh lại thì Cố Cảnh Liên đã đi lên trên lầu rồi.
Cô đuổi theo, không hiểu nói:
"Bây giờ đi?"
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói:
"Bây giờ."
"Không phải nói buổi chiều sao?"
Cô chính là xin nghỉ buổi chiều, kết quả người đàn ông này không hiểu sao lại chọn giữa trưa mà đi, quả thực là thích làm gì thì làm mà!
Không một chút bận tâm đến công việc của người khác.
Cố Cảnh Liên không để ý đến cô nữa.
Bác Phúc đi lên nói với cô:
"Buổi sáng đi cục dân chính ít người hơn một chút."
Sở Hà không nói gì xoay người lại nhìn ông, im lặng một lúc rồi bỗng dưng nói ra một câu:
"Anh ấy đều tùy hứng như thế này sao?"
Tùy hứng đến mức nói gió nhất định là mưa.
Bác Phúc im lặng một hồi, rất là bất đắc dĩ gật đầu.
"Ông chủ luôn là tính tình này. Sở Hà, cô cùng ông chủ đi đăng lý kết hôn sáng nay đi! Để buổi chiều lại đông người."
Thực ra ông càng muốn nói là miễn cho đêm dài lắm mộng.
Thật không dễ dàng trông mong ông chủ rốt cục thông suốt mà muốn kết hôn, vào lúc này thì đối tượng là ai ông đều không quan tâm!
Là phụ nữ là tốt rồi!
Hơn nữa Sở Hà lại là mẹ đẻ của Tiểu Bảo, một nhà đoàn viên, chính là không thể tốt hơn.
Có điều những lời này ông không dám nói với Sở Hà.
Tránh cho Sở Hà đến lúc không vui!
Bác Phúc vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía, tính tình của ông chủ như vậy lại gặp phải Sở Hà kiên cường như thế, không biết sau này hai người kia có thể hay không sống chung với nhau.
Sở Hà thở dài một tiếng.
"Tôi biết rồi, tôi đi xin nghỉ đã."
Dứt lời cô vội vã lên lầu.
Phía sau, Tiểu Bảo oan ức kéo góc áo bác Phúc, cảm giác mình không được chú ý.