Gương mặt của anh lập tức méo xệch, anh nín thở, cởi ngay đôi giày vừa mang vào cho cô ném xuống đất rồi đứng dậy nhìn cô chằm chằm.
“Tự mang vào đi.”
Sở Hà: “…”
Sở Hà nhìn xuống chân mình, đã mang xong rồi lại bị cởi ra ném đi, bàn chân lần nữa chạm vào nền đất lạnh. Nụ cười trên gương mặt của Sở Hà lập tức biến mất!
Lúc nãy cô còn mừng thầm khi thấy Cố Cảnh Liên chịu hạ mình thay giày cho cô.
Vậy mà cô chỉ lỡ cười một tiếng thì anh đã lại giận rồi.
Thật không phong độ!
“Anh…”
Cố Cảnh Liên quay người, nghênh ngang bỏ đi.
Anh ghét nhất là bị người khác chọc ghẹo.
Sở Hà không nói nên lời, mà cô cũng chẳng buồn đôi co với anh. Ít nhất cô cũng đã được anh hạ mình thay giày cho mình, nghĩ đến đây thì đã thấy vui rồi. Cô mang giày vào, cầm túi lên rồi lại đi từng bước khó khăn theo anh.
Hai người đang định về nhà.
Cố Cảnh Liên trong lúc vô tình đi ngang qua một hiệu trang sức thì được người nhân viên gọi: “Anh ơi, đi dạo phố cùng bạn gái à? Mua một chiếc nhẫn tặng cô ấy đi!”
Những nhân viên bán hàng ở các trung tâm thương mại lớn thế này phần lớn đều rất biết nhìn người.
Chỉ cần nhìn trang phục và thần thái của những khách hàng thì họ cũng đoán biết được phần nào gia cảnh của người đó.
Cố Cảnh Liên chỉ là vô tình đi ngang, nhưng người nhân viên bán hàng này lại rất tinh mắt phát hiện chiếc đồng hồ cực đắt tiền được đeo trên cổ tay anh.
Patek Philippe!
Ở Thụy Sĩ, thương hiệu này được mệnh danh là vua của đồng hồ.
Patek Philippe được thành lập năm 1839, là một trong mười thương hiệu đồng hồ nổi danh nhất thế giới.
Danh xưng “vua của các loại đồng hồ” này của nó tuyệt đối không phải hư danh.
Thiết kế sang trọng và nguyên vật liệu đắt tiền đã hình thành nên thương hiệu lâu dài của Patek Philippe.
Chiếc đồng hồ trên tay Cố Cảnh Liên là loại có thiết kế thuộc hàng phức tạp nhất của thương hiệu này: Đồng hồ cơ khí bạch kim 5002P.
Bạch kim được gia công tỉ mỉ, giá trị của chiếc đồng hồ này ít nhiều cũng hơn mười bảy triệu.
Mắt nhìn của người nhân viên này quả là không tầm thường.
Cố Cảnh Liên không thèm phản ứng, nhưng người nhân viên bán hàng vẫn nhiệt tình nói tiếp: “Anh không mua một chiếc tặng bạn gái sao ạ?”
Sở Hà từ phía sau đi đến, cô nhìn vào quầy trang sức thì chỉ cảm thấy bị chói mắt bởi số kim cương đá quý sáng choang lấp lánh.
Cố Cảnh Liên bỗng quay lại, đi thẳng đến quầy rồi nghiêm túc hỏi: “Kết hôn có cần mua nhẫn không?”
“Đây hẳn là bạn gái của anh?”
Người nhân viên nhìn Sở Hà rồi cười: “Bạn gái anh trông thật xinh, hai người sắp kết hôn à?”
Cố Cảnh Liên vẫn giữ sắc mặt lạnh như băng: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Người nhân viên đứng sững ra: “…”
Cô nhân viên rõ ràng đã bị sự lạnh lùng dữ tợn của Cố Cảnh Liên dọa cho giật mình. Cô khép nép nói: “Đương, đương, đương… nhiên rồi ạ! Kết hôn nhất định phải mua nhẫn!”
Người bán hàng cứ ngỡ mời được khách quý.
Cô đâu ngờ bản thân rước về một kẻ đại ác ma!
Người đàn ông này trông thật lạnh lùng, thật đáng sợ…
Thấy Cố Cảnh Liên đứng lại ở quầy trang sức, Sở Hà cũng bước đến xem. Bày trên kệ là rất nhiều mẫu nhẫn đẹp đẽ bắt mắt.
Cô ngẩng đầu lên thì mới thấy tên cửa hiệu được bọc bằng nhũ vàng lấp lánh: “I DO”.
…
Đến cả tấm bảng tên cửa hiệu cũng phải gắn đá quý lên.
Người nhân viên vẫn thao thao bất tuyệt: “Ngày nay, có ai kết hôn mà lại không mua nhẫn? Nhẫn cưới không chỉ đại diện cho lời hứa trong tình yêu mà còn tượng trưng cho cái đẹp của hôn nhân và tình yêu chân chính,…”