Nhìn từ hai bên mặt thì viên kim cương thật sự được khắc thành hình vương miệng, tượng trưng cho ngôi vị hoàng hậu cao quý.
Các chấu giữ viên kim cương cũng được tạo hình theo loài hoa sen, tượng trưng cho sự thuần khiết của người phụ nữ.
Ngọc ruby khảm ở hai bên cũng được gia công vô cùng tinh tế.
Ở Châu Âu, ngọc ruby tượng trưng cho quyền lực.
Sở Hà tuy không thích ngọc ruby nhưng cô không thể phủ nhận chiếc nhẫn này rất đẹp.
Cô buột miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Người nhân viên cười rồi đáp: “Hai trăm nghìn!”
“…”
Sở Hà cứ ngỡ bản thân nghe nhầm, hỏi lại lần nữa: “Bao nhiêu cơ?”
Người nhân viên vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: “Hai trăm nghìn thưa cô!”
“Đắt quá!”
Sở Hà nhẩm tính, hai trăm nghìn, nếu tính theo lương hàng tháng chỉ hơn năm nghìn của cô thì phải nhịn ăn nhịn mặc bốn năm mới mua được chiếc nhẫn này.
Sao lại đắt thế?
Sở Hà lại hỏi: “Hai trăm nghìn một cặp?”
“Hai trăm nghìn là giá của chiếc nhẫn size nữ thôi thưa cô.”
“…”
Đây chỉ mới là giá của một chiếc.
Sở Hà cảm thấy hoa mắt, đứng không vững nữa.
Hàng nghìn con số đang bay nhảy trong suy nghĩ của cô lúc này.
Hai trăm nghìn, hai trăm nghìn…
Ôi…
Đắt quá, đắt quá…
Trong lúc Sở Hà vẫn còn đang hoang mang…
“Vậy lấy cái này.”
Cố Cảnh Liên nói: “Đeo vào cho cô ấy đi.”
Người nhân viên liền nói với Sở Hà: “Thưa cô, mời cô thử nhẫn!”
Sở Hà cẩn thận dò hỏi: “Thử thì có mất tiền không?”
Người nhân viên sững sờ, chớp mắt vài cái rồi gượng cười: “Thưa cô, không mất tiền ạ…”
Nghe vậy Sở Hà mới chịu đưa tay ra.
Năm ngón tay cô thon dài, rất đẹp. Tay cô lại trắng, đeo nhẫn vào sẽ đẹp ngất ngây. Nhưng lật ngửa tay ra thì tay cô không còn đẹp nữa.
Lòng bàn tay cô đầy sẹo, nào là bị thương cho luyện tập, nào là bị thương do chấp hành nhiệm vụ.
Người nhân viên đeo nhẫn vào tay cô. Dưới ánh đèn, mỗi cử động của bàn tay đều khiến cho nhẫn tỏa sáng lấp lánh.
Thật đẹp.
Ngay cả Sở Hà cũng phải động lòng trước vẻ đẹp của chiếc nhẫn trên tay cô.
Tay cô không hề thô ráp xấu xí, nên chiếc nhẫn đeo vào là vừa ngay.
Người nhân viên nói với Cố Cảnh Liên: “Thưa anh, để tôi lấy nhẫn nam cho anh.”
Cố Cảnh Liên không phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi tay của Sở Hà.
Ánh sáng lấp lánh của kim cương làm tôn lên làn da trắng của cô, nhìn rất đẹp.
Cố Cảnh Liên không quan tâm chiếc nhẫn nào đáng giá bao nhiêu, anh chỉ cần biết chiếc nào cô đeo vào trông đẹp nhất.
Người nhân viên đem mẫu nhẫn nam đến, định đeo vào cho Cố Cảnh Liên thì anh nói: “Để tôi tự làm.”
“Thưa anh, để tôi đeo cho anh ạ.”
“Tay của cô bẩn.”
Cố Cảnh Liên nhăn nhó mặt mày rồi nói: “Đừng chạm vào tôi.”
Người nhân viên: “…”
Cô nhân viên suýt chút thì bị sự lạnh lùng tỏa ra từ người Cố Cảnh Liên làm cho đóng băng.
Anh mắc chứng ưa sạch sẽ, rất ghét người khác chạm vào mình.
Ví dụ như tấm thẻ ngân hàng lúc nãy, sau khi qua tay người khác thì đều phải được lau chùi lại một lần rồi mới được giao lại cho anh.
Người nhân viên hoang mang thật sự, cô chưa từng gặp cặp đôi nào khó chiều thế này.
Người nữ thì ngây ngốc tiếc tiền, người nam thì lúc nào cũng trưng ra bộ mặt “người lạ chớ lại gần”.
Có điều, chỉ cần bán được cặp nhẫn này thì người nhân viên xem như đã vượt chỉ tiêu tháng này mà công ty đề ra.
Cố Cảnh Liên tự tay lấy nhẫn đeo vào ngón áp út, chiếc nhẫn vừa vặn với tay anh một cách thần kỳ.
“Trời ạ, không cần chỉnh lại size luôn này! Xem ra cặp nhẫn này rất có duyên với hai vị!”