Cố Cảnh Liên như vậy yên lặng nhìn thấy cô ấy, thấy cô ấy cúi đầu cầm viết, chăm chú điền những thông tin theo như trong đơn yêu cầu.
Cô ấy cúi đầu tóc trên trán từ từ rủ xuống che cái lông mày lại.
Cố Cảnh Liên theo bản năng lấy tay giúp cô ấy kéo những sợi tóc đó móc vào phía sau tai.
Sở Hà không khỏi giật mình đối với những hành động thể hiện sự thân mật của anh ấy, có chút không thích ứng sắc mặt có chút mất tự nhiên nói: “Không sao đâu.”
Cố Cảnh Liên phản ứng lại ý thức được hành động của mình, vẻ mặt không được tự nhiên rút tay về, khuôn mặt tối sầm lại xoay đầu đi, thảnh thơi gác cằm không nhìn cô ấy nữa.
Sau khi điền xong biểu mẫu, Sở Hà đứng dậy đi đến cửa sổ, lại được thông báo phải đi ấn dấu tay, vì thế quay về nói với Cố Cảnh Liên: “Anh phải đi chung.”
“Làm gì thế.”
“Ấn dấu tay.”
“Ấn dấu?”
Sở Hà rõ ràng hình dung chưa đúng chỗ, làm cho Cố Cảnh Liên lập tức liên tưởng đến tờ giấy bán thân.
Đây là Giấy kết hôn hay là Giấy bán thân, còn phải ấn dấu nữa à?
Đợi cho anh ấy bị Sở Hà lôi kéo đi đến cửa sổ, Sở Hà chỉ vào mực đóng dấu nói: “Ấn dấu tay đi!”
Cố Cảnh Liên lạnh lẽo ra mặt, chính giữa lông mày có chút phát xanh.
Ra là ấn dấu tay.
Nhân viên ngẩng đầu liền thấy Cố Cảnh Liên khuôn mặt trầm ngâm đang ấn mực đóng dấu, trong lòng không khỏi âm thầm nói trong bụng: Đây… Chắc không phải là cuộc hôn nhân cưỡng bức như trong tin đồn chứ?
Cố Cảnh Liên ở chỗ kí tên ấn dấu tay xuống liền về lại chỗ ngồi.
Sở Hà hỏi: “Như vậy được rồi phải không? Giấy chứng nhận đâu?”
“…”
Đầu nhân viên lại nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ này nữa, cô ấy kiên nhẫn nói: “Hai người có hình không?”
“Hình? Hình gì chứ?”
“… Hình trên giấy chứng nhận kết hôn.”
Sở Hà không hiểu ra sao hỏi một cậu hỏi rất ngu ngốc: “Giấy kết hôn cần chụp hình sao?”
“…”
Đứa kỳ lạ này ở đâu chạy ra vậy trời?
Cũng không biết là giấy kết hôn phải có hình sao?
Nhân viên hít một luồng khí lạnh vào, lập tức cầm lấy hình của cặp đôi trước cho cô ấy xem: “Nhìn này! Như vậy đó hai người chắc không có nhỉ?”
Sở Hà ngơ người nói: “Không có chụp.”
“Không chụp không sao, giờ chụp là được.”
Nhân viên nói xong chỉ vào cái bảng giá đang treo một bên nói: “Nhưng mà chụp tại đây thì phải có chi phí.”
Ngụ ý của lời này là nhanh chóng bỏ tiền ra!
Sở Hà nhìn thoáng qua bảng giá chế tác giấy chứng nhận chi phí là hai mươi đồng, chụp hình cũng hai mươi đồng, tổng cộng là bốn mươi đồng.
Cô ấy bỗng nhiên nhìn về hướng xa, bốn mươi đồng, sáng nay cô ấy đi vội hình như quên mang theo bóp tiền rồi.
Sở Hà cố gắng dùng sức sờ quanh túi mấy lần, bỗng nhiên phát hiện trên người mặc chính là cái đầm không có túi áo, hơn nữa…
Là đồ mới mua.
Cô ấy trở về chỗ của Cố Cảnh Liên hướng đến anh ấy đưa bàn tay ra: “Tiền, có mang tiền không?”
Cố Cảnh Liên có chút không kiên nhẫn: “Tiền gì chứ?”
Sở Hà cũng học theo nhân viên chỉ vào cái bảng giá, Cố Cảnh Liên ngước nhìn bảng giá một cái, khóe môi nhếch mép lập tức lấy ra cái thẻ Express Centurion Black Card vạn năng đó.
Nhận qua Express Centurion Black Card, Sở Hà có chút hỗn độn trong gió: “Nơi này cũng quẹt thẻ được sao?”
“Không biết.”
Sở Hà mang cái thái độ thử thử, cầm lấy thẻ Express Centurion Black Card đi đến cửa sổ hắng giọng, có chút ngại ngùng hỏi: “Nè… Có quẹt thẻ được không?"
Tất cả nhân viên đều xoay đầu lại, giống như nhìn một đứa ngu ngốc mà nhìn cô ấy, nói từng chữ một: “Chỉ nhận tiền mặt.”
Sở Hà: “…”
Nửa giờ sau bác Phúc mang theo bóp tiền vội vàng chạy tới.
Sảnh làm giấy chứng nhận đã nghỉ ngơi rồi, tạm dừng thụ lý nghiệp vụ