Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3487: Thêm hà vào cảnh (103)



“Trên thế giới này, không tồn tại chính nghĩa tuyệt đối, lại càng không tồn tại cái ác tuyệt đối, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu thôi.”

Sở Hà chậm rãi nói: “Có lẽ tôi nói lời này hơi buồn cười, nhưng chính nghĩa tuyệt đối của anh, cũng chẳng qua là vì tư lợi, chủ nghĩa bá quyền mà thôi.”

Lý Hiểu Phong trừng mắt nhìn cô, nhất thời không thể tiêu hóa nổi những lời cô nói. 

Sở Hà thấy anh vẫn nhìn mình, không khỏi thấy kỳ lạ: “Sao vậy?”

“Không có gì! Chẳng là, đây là lần đầu tôi nghe thấy có người nói như vậy.”

Lý Hiểu Phong lắc đầu, thở dài thườn thượt: “Có lẽ đúng như em nói, thế giới này về cơ bản không tồn tại chính nghĩa tuyệt đối.” 

Anh chuyển đề tài, hỏi: “Vậy sao em lại rời khỏi Interpol?”

“À.”

“Interpol, đó là tổ chức chính nghĩa có quyền uy cao nhất. Nghe nói, cô từng là thanh tra phòng chống tội phạm tối cao, tại sao lại chạy đến đây, làm một chức cảnh sát nhỏ bé?” 

Sở Hà liếm môi, nói: “Tùy hoàn cảnh mà thích ứng thôi.”



Khi Cố Cảnh Liên từ công ty về nhà, mới vừa bước vào cửa, liền loáng thoáng nghe thấy mấy tên thủ hạ tụm lại một góc bảo nhau: “Không ngờ ông chủ lại ăn ảnh đến vậy, nhiều ngôi sao chụp ảnh thẻ đều không đẹp bằng đâu!” 

“Nhưng chị Sở lên hình nhìn hơi béo! May là, vóc dáng của cô ấy rất gầy rồi đó, trước ống kính trông thật đẹp.”

“Anh còn chưa thấy bác Phúc hôm nay vui thế nào đâu! Bây giờ, ông chủ kết hôn với chị Sở rồi, ông ấy xem như đã giải quyết xong một chuyện đau đầu!”

Hai người nọ đang quét sân, rôm rả thảo luận. 

Đang quét, bỗng nhiên quét trúng một đôi giày da tinh xảo.

Hai người đàn ông bị ăn một cước vào mặt. Mắt ngước lên nhìn đôi chân thon dài, đẹp như trên mạng. Khuôn mặt thâm trầm, tuấn tú của Cố Cảnh Liên đập vào mắt.

“…” 

Hai người kia chớp chớp mắt, khóe môi run rẩy. Họ lúng túng đứng thẳng lên, lộ ra một nụ cười khen ngợi.

“Ông chủ! Ha ha… ”

“Ngài trở về rồi à…? Ha ha… ” 

Cố Cảnh Liên quét một ánh nhìn lạnh lùng qua người bọn họ, hỏi: “Các người xem ảnh ở đâu?”

“Chính là… ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn… Á… ”

Nói mới nửa câu, hai người nọ không dám nói tiếp. 

Đơn giản là, bọn họ thấy sắc mặt Cố Cảnh Liên càng lúc càng tối sầm lại.

“Bác Phúc!”

Cố Cảnh Liên đi lên lầu, đá mạnh cửa thư phòng mở ra. Bác Phúc đang cẩn thận lau chùi chiếc bàn thì bị một âm thanh như tiếng nổ vang lên, dọa đến mức chiếc khăn thiếu chút nữa bay luôn. 

Bác Phúc xoay người, bị bộ dạng hùng hổ đáng sợ của Cố Cảnh Liên dọa tới mức răng đánh lập cập, lắp bắp nói: “Ông ông ông ông… ông chủ!”

Ông cúi mình, chạy lại đón: “Ha ha, ngài đã về rồi… ”

Sắc mặt Cố Cảnh Liên tái mét, nắm lấy áo ông ấy, trừng mắt, nghiến răng hỏi: “Giấy kết hôn đâu?” 

“Cất cất cất cất cất ở trong ngăn kéo của ngài… ”

“Tôi không phải đã bảo ông, đừng cho người khác xem mà!”

Cố Cảnh Liên ghé sát vào ông, giọng lạnh băng hỏi: “Lời tôi nói ông xem như gió thoảng bên tai?” 

“…”

Xoẹt!

Ông bị phản bội!? 

Là đứa thối tha nào, bô lô ba la không biết xấu hổ? Không phải ông đã cảnh cáo phải giữ bí mật sao?!

“Tôi… Tôi rõ ràng đã cất giấu rất kỹ!”

Bác Phúc lập tức nghiêm mặt, nói thật rõ từng từ: “Nhất định là có kẻ nào xem trộm rồi!” 

Cố Cảnh Liên nheo mắt: “Ý của ông, là đám người đó xếp hàng vào thư phòng để nhìn trộm à?!”

Bác Phúc: “…”

Có ai không, cứu ông với! 

Mặt bác Phúc run run sợ hãi, nhưng giây tiếp theo, tiểu thiên sứ cứu mạng ông liền giáng trần rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.