Thật không ngờ anh lại thích đọc sách như vậy.
Cố Cảnh Liên dường như nhận ra cô đang không ngừng quan sát mình, không khỏi nghi ngờ nhướng mày, sau một lúc mới phản ứng, lập tức nhỏm dậy đứng sang một bên, đi vào phòng thay quần áo, bắt đầu tìm đồ ngủ.
Cô vốn không có thói quen khóa cửa, chỉ có điều đang ở chung phòng với anh, vẫn nên lấy an toàn làm trọng, khóa trái cửa vẫn tốt hơn.
Khi cô tắm xong bước ra ngoài, vừa ra đến phòng đọc sách định ngủ ở trên sofa, ngày mai tìm cách khác, thì đã nhìn thấy Cố Cảnh Liên đang khoác tay trước ngực, ngồi tựa trên sofa, mắt nhắm lại, cũng không biết đang thật hay giả vờ, hay là đã ngủ rồi?
Lông mi dày của anh đan lại với nhau, khi anh nhắm mắt làm lộ ra hàng mi dài trông thật mê hoặc, trước mặt cô là một người đàn ông rất đẹp.
Sở Hà sờ cằm, nheo mắt quan sát anh.
Ngũ quan của Cố Cảnh Liên tuyệt đối là nhan sắc tuyệt đỉnh, có điều, Sở Hà không phải là người thích yêu đương, cũng không phải thuộc tuýp người thích ngoại hình, cho dù là khi Cố Cảnh Liên nhắm mắt, dáng vẻ có anh tuấn đến mức nào đi nữa cũng không thể làm cô rung động.
Thậm chí trong lòng cô cũng không có chút suy chuyển nào.
Đối với cô, chính xác thì cho dù Cố Cảnh Liên có đẹp đến đâu cũng không có khác biệt gì so với Lý Hiểu Phong.
Trông thấy dung nhan khi ngủ của anh, Sở Hà chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Lông mi của anh ta thật dài.
“Thôi kệ vậy! Anh muốn ngủ sofa thì tôi nhường cho anh được chưa?”
Cô ôm gối vào trong lòng, nắm mắt lại rồi nhanh chóng thiếp đi.
Mặc dù cô không hay ngủ sâu, nhưng lại rất nhanh có thể ngủ thiếp đi, đây là một loại thể chất khá kỳ quái.
Cố Cảnh Liên từng bình luận cô, có lúc thì tinh minh như thần, có lúc thì đầu óc đơn giản.
Có điều chỉ vài phút sau, cô đã ngủ rất say rồi.
Trong phòng đọc sách, vẫn có một ngọn đèn sáng.
Trên sofa, Cố Cảnh Liên đã mở mắt, tháo đồ bịt mắt của mình, nhìn thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, bèn đứng dậy.
Trong dự liệu của anh, cô lại sẽ đòi ngủ ở sofa, vì thế nếu anh không giả vời ngủ thì làm sao cô có thể ngoan ngoãn leo lên giường.