“Tiểu Bảo từ nhỏ đã không có cha, bởi thế ít nhiều cũng bị những đứa trẻ cùng tuổi xa lánh. Nó không có cảm giác an toàn cũng là điều dễ hiểu.”
Mạnh Tình Tuyết dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà đối với con nít, không chỉ đi đăng kí kết hôn là có thể cho nó cảm giác an toàn. Một gia đình hòa thuận mới là cái quan trọng.”
Sở Hà thản nhiên nói: “Chỉ tiếc là mình không có cảm tình với Cố Cảnh Liên, mà anh ta cũng vậy.”
“Cho nên cậu định gặp dịp thì chơi?”
Mạnh Tình Tuyết không khỏi bật cười: “Đợi Tiểu Bảo lớn thì việc này cũng đã muộn rồi.”
Sở Hà hỏi lại: “Vậy phải làm sao, chẳng lẽ bảo mình diễn giả làm thật?”
"Sở Hà, có chuyện mình vẫn muốn hỏi cậu."
Mạnh Tình Tuyết bỗng nhiên nói: “Lúc trước làm sao mà cậu có Tiểu Bảo?”
“…”
“Trên phương diện này phải là anh tình tôi nguyện, nếu như anh ta thật sự cưỡng ép cậu thì với thân thủ của cậu cũng không thể nào cưỡng ép được. Chẳng lẽ cậu đối với Cố tổng một chút tình cảm cũng không có sao?”
Sở Hà nhăn mày, nét mặt hiện lên vẻ phức tạp.
Trong lòng không yên cô lại ngậm ống hút, răng nanh ép xuống làm ống hút biến dạng, trong đầu là một mảnh hỗn độn.
Đối với cô mà nói, việc mất đi kí ức trước đây cũng không có ấn tượng sâu sắc như vậy.
Cô cũng tò mò lắm vì sao cô và Cố Cảnh Liên lại xảy ra… chuyện như vậy.
Rốt cuộc là do kìm lòng không được hay là bị ép buộc?
Nếu thật sự là ép buộc thì với tính cách kiên cường của cô Cố Cảnh Liên chưa chắc đã thành công.
Nhưng mà, nếu cô cam tâm tình nguyện…
Cô làm sao có thể có cảm tình với người đàn ông bạc tình như Cố Cảnh Liên.
Cho dù việc mất trí nhớ trước kia cô đã nhớ lại gần hết, nhưng đối với cô mà nói chỉ là lấy lại được một ít kí ức êm đẹp. Chính vì điều đó nên cô nhìn không thấu bản thân mình lúc đó. Đối với Cố Cảnh Liên, rốt cục cô có tình cảm gì với anh?
“Sở Hà, mình nghĩ lúc trước cậu có cảm tình với Cố tổng, có lẽ là kìm lòng không được nên mới có Tiểu Bảo.”
Sở Hà không nói gì nữa tựa như muốn né tránh vấn đề này, cô cười với Mạnh Tình Tuyết: “Ăn đi mình đói lắm rồi.”
Nói xong cô bắt đầu cắt thịt bò.
Mạnh Tình Tuyết thấy cô lảng tránh biết trong lòng cô đang hỗn loạn nên cũng không nhắc đến nữa.
…
Sở Hà về nhà, không hẹn mà gặp bác Phúc ngay tiền sảnh.
Bác Phúc lập tức chào đón, hưng phấn nói: “Qua vài ngày nữa chính là sinh nhật của Tiểu Bảo. Sở Hà, cô có ý kiến gì không. Tiểu Bảo nói nó muốn mời bạn học của nó đến nhà đón sinh nhật. Ông chủ sợ ồn nên không cho phép, lúc này hai cha con đang kình nhau. Cô có muốn đi khuyên bọn họ không?”
Sở Hà quay đầu nhìn bác Phúc, ánh mắt phức tạp thăm dò nói: “Bác Phúc…”
“Hửm?”
Cô nâng khóe miệng muốn nói nhưng lại thôi.
Thực tế, cô muốn hỏi ông trước đây cô với Cố Cảnh Liên là như thế nào, cô có thích anh ta không?
Hay vẫn là chán ghét?
Nếu như chán ghét thì làm sao có thể cùng Cố Cảnh Liên phát sinh… chuyện đó?
Nhưng nếu là thích vậy vì sao tình cảm đó lại bị phai nhạt.
Đối với tình huống này, Sở Hà cảm thấy rất mờ mịt.
Không biết phải đối mặt với Cố Cảnh Liên như thế nào. Trong suy nghĩ của Tiểu Bảo, một gia đình ba người mới là gia đình hòa thuận, cô lại càng không biết phải làm sao.
Cô không phải là không nghĩ.
Chẳng qua là đối với chuyện tình cảm cô thật sự không rõ.
Dường như vì đã trải qua quá nhiều giết chóc, sinh ly tử biệt, chiến tranh tàn khốc nên tính cách cô ở phương diện này trở nên không quan tâm lắm.