Im lặng một hồi, cô bỗng nở nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền, xấu hổ hỏi: “Bay Max, mình có thể ôm Bay Max không?”
Bay Max nghiêng đầu, nhìn rất đáng yêu. Nhưng người đàn ông thật sự ở bên trong lốt áo Bay Max thì lại đang rất bực bội.
Người nhân viên này tệ nhất là khoản tiếp xúc với trẻ con!
Tiểu Bảo đứng bên cạnh nhìn anh ta không rời mắt, cứ như thể anh mà từ chối thì cậu nhất định sẽ không khách khí với anh!
Bay Max giang tay, hiền hòa nói: “Tất nhiên là được!”
Sinh Nhi mừng quýnh, vội lao vào lòng của Bay Max!
…
Đứng ở trên lầu, Cố Cảnh Liên đang âm thầm quan sát khu vườn đầy ấp trẻ con và nhân vật hoạt hình. Càng quan sát thì sắc mặt anh càng khó coi.
Chỉ riêng việc ở cùng với cậu con trai vừa khờ vừa ngốc này thôi thì anh đã vất vả lắm rồi!
Giờ lại còn thêm cả đoàn trẻ con nữa.
Hơn nữa, lớp Tiểu Bảo có vài đứa nghịch vô cùng, bọn chúng phá đồ trong công viên, lại còn leo lên ngọn núi giả được bày trong vườn. Bác Phúc phải tìm mọi cách mới dụ được chúng xuống.
“Không xuống! Không xuống đấy!”
“Chà, trong hồ có rất nhiều cá!”
“Cá đẹp quá, mình muốn sờ thử!”
Một đám trẻ con leo vào trong hồ, nhìn thứ này ngắm thứ kia.
Cố Cảnh Liên nhíu mày, anh cảm thấy tiếng ồn bên tai anh không còn là tiếng trẻ con nữa mà là hàng ngàn con muỗi đáng ghét đang quậy phá.
Thế mới nói, anh ghét nhất là trẻ con, chúng chỉ toàn chọc giận người lớn!
Cố Cảnh Liên vốn cũng không thích trẻ con.
Lúc trước khi mới tiếp xúc với Tiểu Bảo anh cũng mất kiên nhẫn nhiều lắm, nhưng qua một thời gian, hiểu được tính tình của thằng bé thì đôi lúc anh cũng thấy thằng nhỏ đáng yêu.
Tuy rằng những lúc phiền thì cậu làm phiền anh vô cùng!
Nhưng dù sao cậu cũng là con anh.
Còn những đứa trẻ khác, đừng hòng anh sẽ kiên nhẫn.
Cố Cảnh Liên đóng chặt cửa sổ, về phòng sách, nhưng chưa ngồi được bao lâu thì bác Phúc đã gõ cửa: “Ông chủ, đã đến lúc cắt bánh kem rồi ạ!”
“Không cần tôi lộ mặt đâu!” Cố Cảnh Liên bực dọc.
Cứ nghĩ đến cảnh phải đối mặt với mấy chục đứa nhóc là anh đã thấy phiền rồi.
“Như vậy… không tốt lắm đâu ạ! Dù gì ngài cũng là cha của Tiểu Bảo, sinh nhật Tiểu Bảo mà không có ngài, e là… sẽ khiến cậu ấy không vui!”
Cố Cảnh Liên: “…”
Anh mệt mỏi di di thái dương rồi đứng dậy.
…
Mười mấy phút sau, Cố Cảnh Liên đi xuống lầu, vừa đúng lúc Sở Hà mang chiếc bánh kem ba tầng ra phòng ăn.
Phòng ăn rộng lớn được đặt thêm mười chiếc bàn, cứ bốn bạn nhỏ sẽ ngồi cùng một bàn, riêng Tiểu Bảo và Sinh Nhi thì ngồi riêng với nhau!
Trên bàn ăn có rất nhiều món ăn, hoa quả, bánh kẹo, nhưng bọn trẻ chẳng thèm động đến.
Bọn chúng đều đang đợi bánh kem, còn các thứ khác không quan trọng!
Ai nấy đều chờ mong đến giờ cắt bánh kem!
Lúc Sở Hà mang bánh kem đến, bọn trẻ trông thấy liền reo hò rất to!
Bọn chúng chưa từng trông thấy cái bánh kem nào đẹp thế này cả!
Bọn trẻ này đều có gia cảnh giàu có, nhưng chưa ai được cha mẹ mình bỏ ra số tiền lớn để thuê người thiết kế riêng cho một chiếc bánh kem cả.