Chủ nhiệm lớp không ngờ lại xảy ra chuyện này, Sở Hà nói: "Tôi lo lắng nhất thời Sinh Nhi không chấp nhận nổi nên lúc này đã đưa hai đứa nhỏ đến khu vui chơi, dời sự chú ý của cô bé trước, đợi đến khi người thân họ đến thành phố rồi tính tiếp!"
"Ừ..."
Chủ nhiệm lớp có hơi khẩn trương nói: "Cô chắc chắn không nhìn lầm chứ? Trước giờ tôi cũng chưa từng chứng kiến chuyện này... Sinh Nhi còn nhỏ như vậy, nhất định không thể nào tiếp nhận được!"
Sở Hà cũng buồn bã nói: "Đúng vậy, tôi rất khiếp sợ khi biết tin. Chỉ là, chuyện đã xảy ra rồi nên nghĩ xem giải quyết thế nào mới tốt."
"Mẹ Tiểu Bảo, cực cho cô rồi! Cô tốt thật, nếu đổi lại là người khác, gặp chuyện này tránh còn không kịp!"
Sở Hà cười: "Không có gì đâu, đây là chuyện tôi nên làm thôi."
...
Tiểu Bảo và Sinh Nhi chơi một vòng khu vui chơi, không biết hai nhóc con này lấy đâu ra sức mà cái gì cũng chơi một lần, cho đến khi khu vui chơi đóng cửa vẫn còn chưa muốn về!
Cuối cùng, Sinh Nhi luyến tiếc muốn ngồi vòng xoay ngựa gỗ lần nữa.
Vốn dĩ, sắp đến giờ đóng cửa nên nhân không muốn vận hành máy.
Chỉ là, không có chuyện gì mà bác Phúc không giải quyết được, ông chỉ dùng chút thủ đoạn, vòng xoay lớn như vậy liền bị hai đứa nhỏ độc chiếm!
Lúc đó, đã là chạng vạng tối, nắng chiều hoàng hôn phủ xuống vòng xoay ngựa gỗ giống như lạc mình vào thế giới cổ tích!
Sinh Nhi lựa chọn hồi lâu, cuối cùng cô bé chọn con ngựa hồng có sừng, Tiểu Bảo muốn ngồi cùng cô bé, lúc đầu bác Phúc còn lo lắng cho an toàn của hai đứa nhỏ khi ngồi chung một con ngựa.
Nhưng Tiểu Bảo vỗ ngực nói: "Yên tâm đi! Cháu nhất định sẽ giữ chặt Sinh Nhi không để cậu ấy rơi xuống!"
"Cháu chịu trách nhiệm sự an toàn của Sinh Nhi nhé!"
"Vâng!"
Bác Phúc đồng ý.
Tiểu Bảo hân hoan leo lên ngựa, cậu ghìm chặt Sinh Nhi trong lòng, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay vịn, quay về phía bác Phúc làm tư thế thắng lợi.
Còn Sinh Nhi thì lại đỏ mặt vì bị Tiểu Bảo ôm vào lòng!
Cô bé... Rất thích được Tiểu Bảo ôm nhưng mà như vậy rất xấu hổ!