Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 355: Tôi rất không thích nghe



Trên gáy Tiền Thiếu Hoa không ngừng đổ mồ hôi hột, run rẩy nói: “Ai da, lời nói vô tâm, lời nói vô tâm mà thôi!”

Mộ Nhã Triết khẽ cong môi, nụ cười vô cùng lạnh lẽo, hơi lạnh từ đáy mắt càng thêm âm trầm.

“Có vẻ giám đốc Tiền rất hứng thú với người phụ nữ của tôi?”

Dứt lời, cánh tay dùng lực ôm mạnh Vân Thi Thi vào mình, động tác như đang tuyên bố trong im lặng.

Người phụ nữ này là của anh.

Người đàn ông mới ban nãy còn ngang ngược giờ khúm núm cúi đầu, giống hệt con rùa rụt cổ, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán rơi xuống, vô cùng sợ sệt.

“À...cái này...” Tiền Thiếu Hoa tiến thoái lưỡng nan, thừa nhận cũng không ổn mà không thừa nhận cũng không xong!

Những câu nói ban nãy chỉ sợ người đàn ông này đã nghe thấy hết, rõ rành rành ra đấy, ai cũng dùng ánh mắt chăm chú nhìn ông ta đấy!

Mấy câu vừa rồi chẳng qua thừa dịp Mộ Nhã Triết không có mặt nên ra oai chút, ai ngờ trùng hợp như thế, bị anh bắt gặp, còn không nghe sót một chữ?

Ông ta không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm ngoan của người đàn ông kia, giờ chỉ nghe mỗi giọng nói rét lạnh thôi cũng đã sợ vỡ mật!

Nói thật, ông ta chỉ gặp Mộ Nhã Triết một lần, phần lớn thời gian đều là nói chuyện hợp tác trên bàn rượu.

Trong mắt ông ta, Mộ Nhã Triết chính là hoàng thái tử xuất thân thanh cao quý phái, tuy tuổi còn trẻ nhưng do sinh ra trong gia đình quyền quý, sống an nhàn sung sướng tạo thành tính cách ngạo mạn, vì thế từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều nghênh ngang, không bao giờ đặt ai vào mắt.

Bàn về bối cảnh của anh cũng vô cùng thần bí, ít nhất trong giới bọn họ không ai biết cả!

Quen biết nhiều năm như vậy, cũng chỉ biết một mặt thôi!

Ông ta chỉ biết là, cậu Mộ chính là trùm giải trí nổi tiếng thủ đô, dưới trướng còn quản lý hai sản nghiệp giải trí hùng hậu, đích thực là một nhân vật lớn, thế lực sau lưng trăm triệu lần bọn họ không chọc nổi, chỉ ngáp một cái thôi cũng đủ khiến nền tài chính phải rung chuyển!

Đây không phải là tin đồn lá cải, chỉ cần thấy thị trưởng thành phố cũng phải hạ mình với anh là có thể nhìn ra được, lai lịch của thằng nhóc này không tầm thường chút nào!

Cũng bởi vậy mà mọi người kính tọng vị giám đốc tuổi trẻ tài cao này, cúi đầu xưng thần với anh, nói là kính nể anh, chẳng bằng nói là sợ hãi thế lực thần bí đằng sau anh.

Trong giới còn lưu truyền một câu nói như này “nếu không thể trở thành bạn của cậu Mộ, vậy ít nhất cũng không thể trở thành người đối địch với anh!”

Nếu không, kết cục sẽ rất thảm hại.

Tất nhiên Tiền Thiếu Hoa không muốn vì chuyện nhỏ này mà chọc giận anh, bởi vậy, trên mặt bày vẻ nghiêm túc!

“Giám đốc Mộ, cậu xem...chẳng qua là một người phụ nữ thôi mà, cậu không muốn nhường vậy thì thôi! Chuyện này cứ thể bỏ qua đi! Cần gì phải làm tổn hại hòa khí đôi bên?!”

Nghe thế, ánh mắt lạnh lùng của Mộ Nhã Triết liếc nhìn ông ta, đường nét khuôn mặt sắc lạnh, hờ hững trầm giọng nói: “Những lời ông nói vừa rồi, tôi, rất không thích nghe!”

Anh nói cực chậm cực gằn, ý vị sâu xa! Dù ai nghe xong cũng có thể phát hiện ra sự bất mãn của anh!

Tim đập dồn dập, Tiền Thiếu Hoa cười khan một tiếng, cúi đầu vội tỏ vẻ hối lỗi.

“Ôi! Cái này... chỉ là đùa giỡn không ảnh hưởng đến toàn cục mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.