Lâm Hi ôm chặt thân thể nhưng không hề mở miệng cầu xin tha thứ.
Cậu quỵ xuống đất, ngẩng đầu nhìn những tên tên lính bằng ánh mắt oán hận!
Cậu biết chiếc xe này là của Sở Hà nhưng không hề nói ra.
Người nọ đốt một que diêm, huơ huơ uy hiếp: "Tôi hỏi một lần nữa, chiếc xe này là của ai!"
Tất cả mọi người đều hồi hộp đến nỗi không nói nên lời nhưng có không ít người nhìn về phía Sở Hà, giống như đang ngầm ra hiệu cho những tên lính này điều gì đó!
Dưới tình hình nguy cấp, tất nhiên họ đều muốn giữ mạng mình!
Mạng của những người khác thì không hề quan trọng!
Các tên lính nghi ngờ nhìn Sở Hà.
Cô thấy vậy liền không thể giữ yên lặng nữa, đột nhiên mở miệng: "Đây là xe của tôi! Không liên quan gì đến đứa nhỏ này."
Lâm Hi kinh ngạc nhìn cô, khuôn mặt cực kỳ xúc động.
"Giao chìa khóa xe ra!"
Sở Hà hít một hơi khí lạnh, bình lĩnh lấy chìa khóa trong túi quần đưa cho họ.
Tên tên lính kia thấy vậy hắn lập tức cười lạnh, tiện tay ném que diêm đang cháy lên người Lâm Hi.
Lúc này, người cậu dính đầy xăng nên nếu que diêm kia rơi lên người cậu thì chắc chắn sẽ chết!
Lâm Hi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Sở Hà phản ứng nhanh, cô bắn ra một viên đạn, vọt đến chỗ cậu, cùng lúc đó, chợt cô đứng lên, tên tên lính cảnh giác giơ súng bóp cò, viên đạn xé không khí sượt qua eo cô, trúng vào bắp đùi một người đàn ông sau lưng cô, hắn rên rĩ một tiếng sau đó ôm bắp đùi giãy giụa.
...
Không có bị cháy như dự liệu.
Lâm Hi khó tin mở mắt, nhìn thấy Sở Hà nhào lên người cô, que diêm bị cô nắm chặt trong tay gãy thành hai khúc, da bàn tay bị phỏng, đỏ lên một cách đáng sợ!
Sở Hà ôm cậu vào lòng, nói một cách trịnh trọng: "Tôi đã đồng ý là sẽ bảo vệ cậu thì nhất định làm được."
Đôi mắt Lâm Hi sáng lên, nước mắt lập tức chảy ra!
Mấy tên tên lính giơ súng lên, chỉa vào Sở Hà, cô xoay người, bảo vệ cậu sau lưng, gằn từng chữ: "Trên xe có tiền mặt và thức ăn, tôi giấu cùng nhau, dùng những thứ đó đổi mạng đứa bé này!"
"Đưa chúng tôi đi lấy!"
"Các người thả đứa nhỏ này tôi sẽ nói cho các người biết!"
Mấy tên lính nhìn nhau một cái, sau đó cất súng vào.
Sở Hà lập tức nói với Lâm Hi: "Mau đi tìm chỗ trốn đi!"
Cậu lắc đầu, kiên định nói: "Tôi muốn ở bên cạnh chị!"
"Ngoan, tôi không sao đâu, cậu tìm chỗ trốn đi, nhé? Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài!"
Lâm Hi có hơi dao động, cậu cắn răng, lúc này mới đứng dậy, đi mấy bước nhìn thấy mấy tên lính như ngầm cho phép, cậu mới chạy vào kho hàng, trốn vào căn phòng bí mật.
Sở Hà đứng dậy, cô đè chặt vị trí bị thương, theo mấy người lính ra khỏi nhà máy, đi đến chỗ đậu xe.
"Tiền và đồ để ở đâu?"
Sở Hà cố làm ra vẻ đau đớn, khó khăn nói: "Dưới sàn ghế sau có một cái vali."
"Lấy ra đây!"
"Tôi... Tôi bị thương..."
Sở Hà khó khăn nói: "Không có sức..."
"Ngoan ngoãn chút cho tôi!"
Hai tên lính mở cửa xe, chui vào trong lục tìm.
Sở Hà nheo mắt quan sát bốn phía, ở đây có tổng cộng bốn tên, hai tên đã vào xe tìm đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy hành động của cô.