Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 357: Xì mũi



“Trợ lý Lý? Nhìn tôi thất bại, cô hả hê lắm nhỉ?!”

Lý Lan cười khiêm tốn: “Tôi đâu dám cười ngài?”

Mồm thì nói vậy nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết!

Nụ cười kia, ở trong mắt Tiền Thiếu Hoa cực kì chướng mắt!

Giờ, ngay cả một trợ lý tôm tép cũng dám cười ông ta?

Ông ta cáu kỉnh quay về phía Mộ Nhã Triết vừa rời đi chửi ầm lên!

“Mẹ nó! Ngang ngược cái gì chứ! Mày cho là ông đây thích hợp tác với mày lắm! Chẳng là cái thá gì!”

Lục Cảnh Điềm nghe vậy quay sang lạnh lùng nhìn ông ta một cái, lành lạnh mở miệng: “Giám đốc Tiền, ông đang lăn lộn trong giới, ngoài miệng nói gì thì cũng nên chừa cho mình chút đường lui, cái gì nên nói cái gì không nên nói, trong lòng ông rõ nhất! Cậu Mộ là người ông thích chửi thì chửi à?”

Tiền Thiếu Hoa lườm xéo cô ta, đang định mở miệng mắng lại, nhưng chợt nghĩ ra hình như địa vị của Lục Cảnh Điềm này cũng không đơn giản. Tuy không phải một nhân vật lớn thần bí như Mộ Nhã Triết, nhưng lai lịch cũng không nhỏ!

Sở dĩ cô ta vừa ra mắt đã nhận được nhiều hợp đồng như thế, là do có người nâng đỡ phía sau.

Cha cô ta chính là cấp cao của Hoàn Vũ, chỉ dựa vào thân phận này cũng đủ để cô ta sải bước thênh thang.

Nhà họ Lục vốn là nhà giàu có, hơn nữa mẹ cô ta cũng có chút quyền lực! Suy nghĩ xong, ông ta cố nén cơn giận lại.

“Chẳng qua là một người phụ nữ mà thôi, có cần coi trọng thế không? Chẳng ra sao cả!”

Tiền Thiếu Hoa không nhịn được chửi thêm câu: “Chỉ một con đàn bà thôi! Thằng nhóc đó sao dám đói xử với ông đây như thế? Dự án đầu tư này, ông đây chờ đã lâu!”

“Giám đốc Tiền, tôi khuyên ông ăn nói nên lịch sự chút đi! Bây giờ chẳng qua là hợp tác thất bại! Nếu những lời này của ông rơi vào tai cậu Mộ nữa, ông nghĩ ông còn đường sống ở thủ đô sao?”

Tiền Thiếu Hoa ăn quả đắng, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi đến chỗ khác.

Lúc này Lý Lan và Lục Cảnh Điềm mới nhìn nhau, nở nụ cười, coi như là chào hỏi.

Dù xuất thân cao đến đâu, nhưng bây giờ đối mặt với Lý Lan bên cạnh Mộ Nhã Triết, thái độ của cô ta vẫn rất tôn trọng. Khẽ cười hỏi: “Chị Lý, cô gái kia, rốt cuộc là ai vậy?”

Lý Lan đang định trả lời, bỗng chợt nghĩ đến điều gì, hơi ngừng một chút, cười đáp: “Chẳng qua là một nghệ sĩ nhỏ trong công ti mà thôi! Không đáng quan tâm!”

Câu trả lời của cô rất mập mờ, không thể trách cô có ý đề phòng với Lục Cảnh Điềm như thế được, phải biết Lục Cảnh Điềm nổi tiếng thủ đoạn độc ác trong giới, không ít lần ỷ vào thế lực sau lưng mà ghẻ lạnh người mới.

Nghe đồn, có một người mới nói xấu sau lưng cô ta, cô ta liền cho người mới ấy một cái tát ở ngay trước mặt mọi người, khiến khuôn mặt cô ấy sưng phù, trong buổi diễn phải đeo mặt nạ lên sân khấu diễn.

Về sau e sợ thế lực sau lưng cô ta, phải cố nhẫn nhịn mọi chuyện, từ nay về sau thấy cô ta liền ngoan ngoãn gọi một tiếng “chị Lục”.

Hồi trước cô ta kí hợp đồng với công ti Hải Nạp, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, sẵn sàng bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch sù, dứt khoát chuyển vào Hoàn Vũ.

Lúc đầu còn chưa biết rõ ý đồ của cô ta là gì, dù sao tâm tư của Lý Lan vẫn rất hiền lành, nhưng hôm nay cô đoán ra được bảy tám phần ý nghĩ của cô ta!

Chỉ sợ là có dụng ý khác đây!

Cô không hi vọng Vân Thi Thi chưa đứng vững gót chân đã vô tình đắc tội cô ta!

Người phụ nữ Lục Cảnh Điềm này, nhất định không thể đắc tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.