Bây giờ một lòng muốn chữa khỏi vết thương nên không thể tùy ý làm liều, mọi thứ đều cẩn thận từng li từng tí để tránh động đến vết thương.
Bác Phúc vốn muốn mời người chăm sóc cô thì Cố Cảnh Liên lại nói không cần, hỏi nguyên nhân thì anh lại không nói là vì cái gì.
Mãi đến nửa đêm đi ngang qua phòng, xuyên qua khe cửa bác Phúc nhìn thấy Cố Cảnh Liên ôm Sở Hà trở mình thì lúc này mới đột nhiên hiểu được, hóa ra ông chủ lo lắng người chăm sóc tay chân vụng về, muốn đích thân chăm sóc đây!
Cố Cảnh Liên lúc bình thường mười ngón tay không dính nước, ngoại trừ công việc cùng chuyện của Cố gia thì những chuyện còn lại giống như ông chủ bỏ mặc, không thể nào để tâm.
Đừng nói là chăm sóc một người bị thương, dù cho nói anh đi rửa cái bát đều tìm không ra manh mối.
Anh không làm việc, cũng không chăm sóc quá một người như vậy, chỉ là nửa tháng này Sở Hà nằm trên giường vẫn luôn là Cố Cảnh Liên chăm sóc.
Sở Hà cũng cực kỳ kinh ngạc.
Cô không nghĩ tới trở về từ Bắc Phi thì Cố Cảnh Liên dường như thay đổi rất nhiều.
Mặc dù đối xử với cô vẫn là một loại vẻ mặt kiêu ngạo lạnh nhạt như mọi khi song muốn gì được nấy, thậm chí rửa mặt, gọt táo Cố Cảnh Liên cũng tự mình làm.
Đáng sợ chính là ở phương diện chăm sóc người, cái khác không giỏi, chỉ có gọt táo thì anh vậy mà dùng dao găm quân dụng, gọt theo nhiều kiểu, vỏ cũng không đứt đoạn.
Quá dũng mãnh!
Cũng coi như làm cho cô mở rộng tầm mắt một lần.
...
Cố Cảnh Liên để bác Phúc đi điều tra một chuyện.
Bác Phúc còn tưởng rằng chuyện gì, nhưng lại không nghĩ đến Cố Cảnh Liên để ông đi điều tra con trai Mộ Nhã Triết, chuyện của Vân Thiên Hữu.
"Ông chủ, ngài vì sao đột nhiên muốn thăm dò chuyện của đứa bé này?"
"Như thế nào?"
"Đứa bé này..."
Bác Phúc nói rồi lại thở dài một tiếng:
"Đứa nhỏ này thật sự là tâm bệnh của Vân Thi Thi đó!"
"Chết rồi?"
"Vâng."
Ông có ảnh của Vân Thiên Hữu hay không."
Bác Phúc nghe xong lắc đầu.
"Thế nhưng tôi có ảnh của Mộ Dịch Thần."
"Con cả của Mộ Nhã Triết?"
"Vâng, đứa bé đó và Vân Thiên Hữu là sinh đôi, hai người giống nhau như đúc. Ông chủ, tôi vẫn có một chút khó hiểu ngài vì sao bỗng nhiên muốn thăm dò chuyện của đứa bé này?"
"Bởi vì..."
Cố Cảnh Liên xa xôi nói:
"Tôi gặp nó ở Bắc Phi."
"Ai?"
Bác Phúc chần chờ một lúc, sắc mặt lập tức kinh ngạc một hôi:
"Chẳng lẽ là Vân Thiên Hữu?"
"Cung Phạm."
"Cung Phạm?"
"Ông nên biết tập đoàn Cụ Phong."
Cố Cảnh Liên dừng một chút, lại nói:
"Chiếm đoạt Wildt chính là tập đoàn Cụ Phong, tôi ở Bắc Phi gặp được một đứa bé có khuôn mặt giống như đúc với Vân Thiên Hữu, có điều không gọi là Thiên Hữu mà gọi Cung Phạm."
"Chuyện này..."
Bác Phúc cũng lập tức không nói ra lời, cảm giác rất quái lạ.
Vân Thiên Hữu này, xác thực đã không còn rồi.
Chuyện này đã trôi qua lâu như vậy nhưng Mộ Nhã Triết cùng Vân Thi Thi vẫn không thể thoát khỏi nỗi đau ấy, đặc biệt là Vân Thi Thi, vẫn quá mức thương tâm.
Cái tên Vân Thiên Hữu này, một chút cũng thể nhắc đến, là khúc mắc đau đớn nhất của Vân Thi Thi.
Bác Phúc có chút do dự nói:
"Ông chủ, ngài khẳng định sao? Người đã chết, không thể hồi sinh! Ngài không nhìn lầm chứ?"
Cố Cảnh Liên cũng có chút do dự rồi.
Anh cũng có chút hoài nghi.
"Ông nói xem, trên thế giới này có hai người giống nhau như đúc sao?"
Bác Phúc ngây ngẩn nói:
"Trời cao biển rộng, không gì không có, lời này tôi cũng không dám kết luận bừa. Có điều, muốn nói đến hai người giống nhau như đúc, vẻ ngoài tương tự thật sự có khả năng! Chỉ là..."