Cố Cảnh Liên nghe vậy nâng ly trà lên uống một ngụm, nhẹ nhàng nói: “Gặp, gặp được rồi.”
“Nó như thế nào?”
“Chỉ nhìn qua một lần, như thế nào không nhớ rõ.”
Cố Cảnh Liên nói thêm: “Bởi vì đứa trẻ đó luôn mặc áo choàng, còn trùm cái mũ thật rộng, cũng không nhìn rõ hình dạng như thế nào.”
Cung Kiệt nghe xong.
Quả thật.
Anh cũng từng gặp qua Cung Phạm một lần nhưng khoảng cách khá xa nên anh không nhìn rõ được hình dáng, nhưng rất quen thuộc, anh không nhìn rõ gương mặt chỉ nhìn thấy cậu mặc một áo rộng thùng thình, giống như áo choàng có thêm mũ, vì vậy nên không nhìn rõ hình dáng.
Trên thực tế đừng nói là người ngoài, cho dù là mọi người trên dưới của tập đoàn cũng chưa từng nhìn thấy hình dáng thật sự của cậu.
Nghe nói những người thấy được hình dáng của cậu đều bị bắn chết tại chỗ.
Đây là mệnh lệnh của Cung Thiếu Ảnh.
Do đó Cung Kiệt luôn nghi ngờ vì nguyên nhân gì lại bảo hộ một đứa bé đến vậy, dù chỉ bị người khác nhìn thấy được khuôn mặt lập tức trừ khử họ.
Vì sao không muốn người khác nhận ra?
Anh khó tránh có chút nghi ngờ.
“Anh thật sự không nhớ rõ sao?”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Tôi không thể vẽ ra cũng không thể hình dung đại khái hình dáng của nó, nhưng nếu có hình đối chiếu thì tôi có thể phân biệt được.”
Anh nhàn nhã như vậy cũng bởi vì Cung Kiệt cũng không có dáng vẻ cương quyết.
Cụ Phong và Cố gia cũng không tính là như nước với lửa, chỉ là phát sinh chuyện tập đoàn Cụ Phong xâm phạm đến lợi ích Cố Cảnh Liên, nếu nói không mang thù là giả.
Cố Cảnh Liên quả thực ghi thù mà Cung Kiệt lại là một người ngạo mạn, từ trước đến nay anh không bao giờ đặt Cố gia vào mắt.
Chỉ là một người đàn ông ngạo mạn như vậy lài vì hỏi thăm một đứa trẻ mà lại xuống nước, trước mặt Cố Cảnh Liên không có dáng vẻ ngạo mạn trước kia. Điều này nói lên đứa bé này rất quan trọng.
Mà hiện tại chỉ có anh Cố Cảnh Liên là người đã gặp qua đứa bé này mà vẫn sống sót.
Nói thẳng ra anh là đầu mối duy nhất.
Cung Kiệt nghe vậy lập tức lấy đồng hồ quả lắc trong túi áo ấn mở ra, trong đồng hồ quả lắc có một tấm ảnh, Cung Kiệt đi qua đưa đồng hồ cho Cố Cảnh Liên, rồi hỏi: “Anh xem đi, có phải là đứa bé này không?”
Cố Cảnh Liên nhận lấy đồng hồ, bức ảnh bên trong là một cậu bé ngây thơ trong sáng, má có lúm đồng tiền, cậu đang híp mắt cười, hồn nhiên đáng yêu.
"Vân Thiên Hữu."
Thật sự cùng đứa bé kia giống nhau như đúc.
Cung Phạm là Vân Thiên Hữu?
Suy nghĩ rất cẩn thận và sợ hãi.
Cố Cảnh Liên nâng môi cười: “Không phải nghe nói đứa bé này mất tích trong một tai nạn sao. Nghe đồn đứa bé này đã chết rồi.”
Cung Kiệt xiết chặt nắm tay: “Không thấy xác không thể kết luận như thế được.”
“Được, sống thấy người chết thấy xác, chết hay chưa thật sự rất khó nói.”
Cố Cảnh Liên khép lại đồng hồ trả lại Cung Kiệt, lại hỏi: “Nếu tôi nói đứa bé này chưa chết thì sao?”
Cung Kiệt nghe vậy ngẩn cả người: “Ý của anh là…”
“Kiệt thiếu tìm tôi nguyên có phải bởi vì người gặp qua đứa bé đó đều chết cả rồi, bao gồm cả thuộc hạ của tôi đều chết trong tay đứa bé đó.”
Mặc dù không phải Cung Phạm hạ lệnh nhưng mà mạng những người này cũng tính trên người cậu.
Anh lại nói: “Nhưng mà, lúc trước Cụ Phong cùng Cố gia không có ân oán gì, hiện tại thì có rồi. Cụ Phong làm cho Cố gia tổn thất lớn như vậy, nợ này phải tính như thế nào?”