Vân Thi Thi lớn gan đột ngột, cô không thả ra mà lại bế cậu đi vào nhà tắm.
Bồn tắm đã được xả đầy nước, Vân Thi Thi đặt cậu xuống đất, ngồi xổm xuống định cởi quần áo cho cậu.
Hữu Hữu lập tức đưa lưng lại, khép chặt vạt áo không cho cô cởi.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười, đứa nhỏ này đang xấu hổ ư?
Có lẽ, trưởng thành hơn nên ý thức được sự khác biệt giữa nam nữ!
“Trước kia Hữu Hữu rất thích được mẹ tắm, sao bây giờ lại xấu hổ rồi?”
Vân Thi Thi cố nén cười, cô xoay người cậu lại, còn cậu thì nhất quyết khép chặt vạt áo, không để cô cởi ra!
Sau một hồi lâu, cậu thốt lên bốn chữ: “Cô ra ngoài đi!”
“Chi vậy? Thẹn thùng à?”
Vân Thi Thi nghiền ngẫm: “Có chỗ nào trên người con mẹ chưa nhìn thấy đâu nhỉ?”
Nói xong, cô bắt đầu cởi nút áo cậu.
Hữu Hữu sợ tới mức lui lại vài bước, mãi đến khi chạm vào bức tường không còn đường lui nữa, cậu sợ hãi mở to hai mắt cảnh cáo lần thứ hai: “Đừng chạm vào tôi!”
Biểu cảm vừa sợ vừa giận này giống như con gái nhà lành bị xâm hại vậy!
Không đến nỗi vậy chứ?
Trước kia cũng là cô tắm cho cậu đó thôi.
Chỉ có điều, vì để tập tính tự lập nên cô để cậu tự tắm.
Hữu Hữu còn không chịu nữa là!
Sau đó, Mộ Nhã Triết tắm cho cậu, cậu còn chê anh không dịu dàng, luôn khiến cậu đau.
Vân Thi Thi bị chọc cười, mặc dù Hữu Hữu giãy giụa nhưng cô vẫn cởi toàn bộ cúc áo cậu!
Hữu Hữu biết không có đường sống nên mặc kệ cô luôn, lúc bị đặt vào bồn tắm, cậu lui vào một góc, trầm mình vào nước chỉ để lộ nửa khuôn mặt, nhìn cô với sự cảnh giác, vô cùng kháng cự!
Cậu không cần cô tắm giúp!
Cậu không thích người khác phái chạm vào!
Vân Thi Thi biết Hữu Hữu xấu hổ, cô vừa cười vừa lấy sữa tắm, bắt được một cánh tay của cậu, cô bắt đầu chà xát.
Nháy mắt khi cô chạm vào, cả người Hữu Hữu cứng như đá, không dám nhúc nhích!
Giống như bị nhấn tạm dừng, căng thẳng đến nổi dựng hết tóc gáy!