Dù sao trí nhớ của con nít vẫn còn hạn chế, tuy trước đây Hữu Hữu thân với cô bé nhất cũng thương cô bé nhất, mỗi ngày đều thích ôm cô bé, còn chụp hình không ngừng nghỉ.
Lúc đó Nguyệt Dao đối với Hữu Hữu lại rất lạnh lùng.
Chỉ là Hữu Hữu rời đi hơn một năm Nguyệt Dao chắc hẳn phải không còn nhớ rõ cậu mới đúng.
Nguyệt Dao ôm Hữu Hữu giống như một con gấu ôm cái cây vậy, cái đầu nhỏ tựa vào đầu vai của Hữu Hữu, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Vân Thi Thi chọc cô bé: “Nguyệt Dao, Tiểu Dịch Thần đâu rồi?”
Cô nghĩ Nguyệt Dao đã nhầm Hữu Hữu thành Tiểu Dịch Thần.
Lúc Nguyệt Dao bắt đầu tập nói, Tiểu Dịch Thần dạy cô bé nói tên của mình, ngoài ra còn dạy cho cô bé một kĩ năng là biết tên của từng thành viên trong gia đình… ngoại trừ Hữu Hữu.
Lúc Vân Thi Thi hỏi “Tiểu Dịch Thần đâu”, cô bé thường chỉ tay về phía Tiểu Dịch Thần, hỏi “Mộ Nhã Triết đâu” cô bé cũng có thể phân biệt được mà chỉ vào Mộ Nhã Triết.
Đối với cái tên Hữu Hữu, Vân Thi Thi không có chỉ qua.
Tên này là một nỗi đau không thành tên trong lòng cô.
Dù là Mộ Nhã Triết hay Cung Kiệt cũng đều rất kiêng dè.
Do đó, Nguyệt Dao không biết tên của Hữu Hữu.
Nhưng Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần rất giống nhau, rất khó phân biệt.
“Tiểu Dịch Thần đâu?”
Nguyệt Dao nghe thấy Vân Thi Thi hỏi tên của Tiểu Dịch Thần liền nhìn xung quanh, nhưng không thấy Tiểu Dịch Thần, cô bé lúng túng hỏi: “Tiểu Dịch Thần đâu?”
Vân Thi Thi giật mình.
Nếu Nguyệt Dao nhận Hữu Hữu thành Tiểu Dịch Thần chắc chắn cô bé sẽ chỉ vào Hữu Hữu.
Nhưng mà không có.
Vân Thi Thi không nghĩ rằng hơn một năm rồi…
Nguyệt Dao vẫn còn nhớ rõ hình dáng của Hữu Hữu, còn có thể phân biệt Hữu Hữu với Tiểu Dịch Thần.
Hữu Hữu thấy Vân Thi Thi hỏi vậy có chút mơ hồ hỏi: “Tiểu Dịch Thần là ai?”
Vân Thi Thi dịu dàng nói: “Tiểu Dịch Thần là anh của con, các con là anh em sinh đôi rất giống nhau, những người khác khó có thể phân biệt được ngoại trừ người trong nhà, nhưng mà Nguyệt Dao còn có thể phân biệt được con và Tiểu Dịch Thần…”
Vân Thi Thi dừng lại một chút lại ảm đạm nói: “Dù sao lúc Nguyệt Dao chưa đầy một tuổi con đã… con đã gặp chuyện rồi.”
Hữu Hữu nghe vậy suy nghĩ trong đầu có chút hỗn loạn, cậu đứng lên.
“Tôi có… anh trai?”
Trong mắt Hữu Hữu có chút ngạc nhiên.
Vân Thi Thi lập tức lấy ảnh chụp, mở ra hình chụp gia đình đưa cho Hữu Hữu xem.
Hữu Hữu nhìn bức ảnh, bên trong là một tấm hình cả gia đình, Vân Thi Thi ôm Nguyệt Dao ngồi, có thêm một đứa bé giống cậu như đúc đứng ở hai bên.
Trời chiều hoàng hôn.
Hai người con trai, một người cười đến dịu dàng, một người cười như ánh mặt trời, mặt mũi lúc đó không khác nhau lắm, chiều cao cũng tương tự không thể phân biệt được đứa nào là bản thân cậu.
Đây là lần đầu tiên sau khi cậu trở về Mộ gia nhìn thấy ảnh toàn gia đình hạnh phúc.
Ánh mắt đầu tiên cậu rung động.
Vân Thi Thi vẫn nói cậu là con trai của cô, là cục cưng của cô.
Hữu Hữu vẫn luôn nghi ngờ, tại sao cậu không có cảm giác bài xích cô, đối với cô cậu luôn cảm giác được một sự gần gũi không thể giải thích, không phải là cậu tin mình là con trai của cô mà đến cả bản thân cậu cũng không giải thích được việc cậu không bài xích cô, và có cảm giác rất gần gũi với cô.
Chỉ là xem bức ảnh này cậu không thể không nghi ngờ, bản thân mình có thật sự như lời cô nói, cậu… và cô ấy là người một nhà.